Black Myth: Wukong - Cốt truyện Chương 6: Vị Cảnh - Còn Chưa Kết Thúc

Lê Khoa

Cuộc hành trình thu thập Căn Khí của Đại Thánh đã đi tới hồi kết, với điểm dừng chân cuối cùng chính là Hoa Quả Sơn, nơi khai sinh ra Tôn Ngộ Không và cũng là nơi đặt viên Linh Thạch chứa đựng Căn Khí thứ sáu

 

Sau một hành trình dài đằng đẳng đi qua nhiều vùng đất khác nhau, cuối cùng Thiên Mệnh Nhân và Bát Giới đã quay về Hoa Quả Sơn để tìm cách có được Căn Khí thứ 6 của Tôn Ngộ Không. Theo lời Bát Giới, lão khỉ già dẫn truyện là người bảo họ về lại đây để chỉ cho cách có được Căn khí cuối cùng. Hoa Quả Sơn lúc này đang bị thiên binh thiên tướng chiếm đóng, gần như đi tới đâu cũng có thể đụng độ chúng. Theo cốt truyện, các thiên binh thiên tướng này vốn là những linh hồn tội lỗi được tuyển mộ từ địa ngục, phải chọn giữa việc bị ném vào vạc dầu sôi và chịu tra tấn hoặc trở thành lính phục vụ cho thiên đình.

Đầu quân cho Thiên Đình, chúng được trao giáp mũ và phải trải qua một quá trình rót kim loại nóng vào bên trong để tạo nên hình dạng. Quá trình này đau đớn không khác gì tra tấn. Thậm chí chúng còn không được đầu thai, mà sau khi chết trên chiến trường sẽ quay lại thiên đình và tiếp tục quá trình "hồi sinh" để có thể tiếp tục chiến đấu. Có thể nói chúng không khác gì yêu quái nhưng bị đọa đày hơn cả yêu quái. Vượt qua những tên lính này, Thiên Mệnh Nhân và Bát Giới đặt chân tới một khe vực đầy những dây xích khổng lồ. Bất ngờ Vương Linh Quang xuất hiện, và bị Trư Bát Giới chửi cho một trận tơi bời vì hắn là kẻ đã tố cáo Thiên Bồng Nguyên Soái năm xưa.

Vương Linh Quang vốn là cánh tay phải của Ngọc Đế, do đó việc hắn xuất hiện ở Hoa Quả Sơn với ý đồ tiêu diệt Thiên Mệnh Nhân rõ ràng cũng hàm ý rằng Ngọc Đế là người đã luôn tìm cách ngăn cản hành trình lấy lại Căn Khí. Nhưng ở Chương 4, Hạc Tiên Sinh đã ngăn cản Vương Linh Quang ra tay, nên có khả năng đó cũng là một "tai to mặt lớn" khác không sợ Ngọc Đế. Sau một trận chiến căng thẳng, Vương Linh Quang cắp Thiên Mệnh Nhân bay lên trời, nhưng lại bị "bẻ cổ" và rơi xuống. Trong lúc này, một đám mây bất ngờ xuất hiện để cứu lấy Thiên Mệnh Nhân.

Theo Bát Giới, đó chính là Cân Đẩu Vân, đám mây gắn liền với Tôn Ngộ Không năm xưa. Có thể nó đã cảm nhận được căn khí của Đại Thánh bên trong Thiên Mệnh Nhân. Với Cân Đẩu Vân, Thiên Mệnh Nhân đã có bay lượn khắp Hoa Quả Sơn một cách dễ dàng. Trong quá trình bay lượn, Thiên Mệnh Nhân có thể bắt gặp một con yêu quái đá đang ngồi chơi bên vách núi. Nó được gọi là Thạch Tử, một trong những đứa con của Thạch Mẫu và Thạch Phụ, do đi tìm cha mà lạc tới Hoa Quả Sơn. Lúc này nó chủ yếu ngồi ngắm con dế khổng lồ nhảy khắp Hoa Quả Sơn. 

Con dế khổng lồ đó chính là Phùng Sĩ Tướng Quân, một trong những yêu quái mà Tôn Ngộ Không từng kết giao huynh đệ trước đây sau hành trình thỉnh kinh. Con dế này tiếp nhận những kiến thức phật pháp mà Ngộ Không truyền lại, thậm chí còn cõng theo hai tượng Phật trên lưng. Sau khi Đại Thánh chết đi, con dế nắm giữ món bảo vật Phụng Sí Tử Kim Quán, tức là mũ của Tôn Ngộ Không. Bằng cách vượt qua hai thử thách của con dế, Thiên Mệnh Nhân đã có thể lấy được chiếc mũ, Bát Giới thấy vậy không ngừng tấm tắc khen ngợi vì đội lên trông Thiên Mệnh Nhân càng giống Đại Thánh hơn. 

Tiếp đến là con yêu quái Kim Giác Tê, hóa thân của bộ giáp Đại Thánh từng mặc, đại diện cho sự bất khuất kiên cường của Đại Thánh trên con đường thỉnh chân kinh. Từ việc chịu đựng ngọn lửa trong lò bát quái, dính gió Tam Muội ở Hoàng Phong Lĩnh, bị nhốt trong hồ lô của Kim Giác Ngân Giác, bị giam cầm trong Kim Não ở Tiểu Tây Thiên, bị bò cạp chích ở Động Tỳ Bà, lẫn bị thiêu cháy bởi Tam Muội Chân Hỏa, cùng nhiều thử thách khác. Sự kiên cường đó đã thể hiện trong chính bản chất của Kim Giác Tê, và khi đánh bại nó, Thiên Mệnh Nhân sở hữu cho mình Tử Hỏa Hoàng Kim Giáp. Đây cũng là lý do thiên đình cử binh tướng của mình càn quét Hoa Quả Sơn, để lấy các món bảo bối này.

Bên cạnh đó là Bộ Vân Lộc, hóa thân từ giáp chân của Tôn Ngộ Không, phản ánh bản chất tự do và sự nhanh nhẹn, đồng thời cũng vô cùng hung dữ. Đánh bại nó sẽ nhận được Ngẫu Ti Bộ Vân Lý, và món giáp trụ thứ tư thuộc về con bọ ngựa Bích Tý Lan, hóa thân của bộ giáp tay, đại diện cho tính cách tàn nhẫn và xảo quyệt Đại Thánh từng thể hiện trước khi lấy được Chân Kinh. Nó đã tinh quái chui vào bụng Trư Bát Giới, buộc Thiên Mệnh Nhân phải vào đánh bại để lấy Điểm Thúy Phi Long Hãn. Sau khi sở hữu toàn bộ áo giáp mũ mão, Trư Bát Giới bảo Thiên Mệnh Nhân trở về Thủy Liêm Động, nơi đặt món vũ khí trứ danh của Ngộ Không: Như Ý Kim Cô Bổng.

Lúc này Trư Bát Giới bồi hồi nhớ lại cảm giác năm xưa trong kiếp nạn Ba lần đánh Bạch Cốt Tinh, sư phụ Đường Tam Tạng đã đuổi Ngộ Không về lại Thủy Liêm Động. Sau đó vì sư phụ bị yêu quái bắt đi, Bát Giới phải quay lại đây quỳ lạy, van xin Ngộ Không cứu lấy sư phụ, tiếp tục chặng đường thỉnh kinh. Nhận thấy căn khí của Đại Thánh, cây gậy đã thu lại vừa đủ cho Thiên Mệnh Nhân lấy đi.

Trước khi tìm đến chỗ của khỉ trưởng lão, Thiên Mệnh Nhân có thể đi thu thập một thứ tại khu vực núi non hoang tàng, cây cối khô héo, chỉ có một quả núi to ở giữa. Đó là con cự quái Đại Thạch Cảm Đương, xuất thân từ những phần đá vỡ sau khi Thạch hầu Tôn Ngộ Không chào đời, nhờ hấp thụ tinh hoa đất trời trong suốt 1000 năm đã trở thành con Thạch Yêu khổng lồ.

Đến một ngày, kẻ nào đó trồng cái đầu Phật lên cơ thể Đại Thạch Cảm Đương, liên tục hấp thu ý chí của nó. Để bổ sung, nó phải chui xuống lòng đất, tiếp tục hấp thu tinh hoa khiến cho núi non xung quanh trở nên héo mòn. Sau khi đánh bại Đại Thạch Cảm Đương, Thiên Mệnh Nhân đi lên cơ thể nó, phát hiện con khỉ mặt chó từng gặp trước đây đang cãi nhau với cái đầu Phật. Sau đó nó bất ngờ móc một con mắt của đầu Phật. Con khỉ này được cho là Thông Tí Viên Hầu, con khỉ mà trước đây từng dạy cho Ngộ Không tập đi và làm quen với bầy khỉ ở Hoa Quả Sơn, đồng thời cũng khuyên Ngộ Không tầm sư học đạo để có 72 phép thần thông.

Sau khi Ngộ Không chết, nó được tiên nhân báo mộng, cho biết nếu nó có thể đi khắp nơi, tìm được tinh hoa của Ngũ Uẩn, luyện thành Ngũ Uẩn Đan có thể khiến tảng đá hóa thánh hiển linh. Do đó nó đã đi khắp tam giới, tìm kiếm nguyên liệu và cất giấu ở những địa điểm mà Thiên Mệnh Nhân có thể đến lấy được. Ngũ Uẩn là tượng trựng cho cái “Ta”, thứ định nghĩa nên con người, bao gồm Sắc, Thọ, Tưởng, Hành, Thức. Mặc dù các vị Phật không còn bị ràng buộc bởi Ngũ Uẩn vì họ đã đạt tới cảnh giới vô ngã. Nhưng trong thế giới Black Myth Wukong này, không ít các vị thần Phật đều đã bị tha hóa, điển hình như những cái đầu Phật mọc trên núi ở Hoàng Phong Lĩnh, khiến cho Thạch Cảm Đương phải lấy thân mình ra đập nát chúng để rồi chịu đựng chúng bám trên cơ thể mình.

Quay lại câu chuyện chính, Thông Tí Viên Hầu lấy viên Uẩn cuối cùng trao cho Thiên Mệnh Nhân, cùng với những viên Uẩn trước đó tạo thành Ngũ Uẩn để đánh thức tảng đá nơi Đại Thánh yên nghỉ. Ở chặng đường cuối cùng, thiên binh thiên tướng xuất hiện cản trở, nhưng đều bị Thiên Bồng Nguyên Soái đánh bay. Khi đến được đỉnh núi và chạm tay vào viên đá, Thiên Mệnh Nhân cùng với Trư Bát Giới đi vào tiềm thức của Tôn Ngộ Không.

Tại đây, lão khỉ già đã chờ đợi sẵn, đưa cả hai đi trên con sông chứa đầy những ảo cảnh ký ức về hành trình của Tôn Ngộ Không, từ khi còn là một con khỉ đá tinh nghịch đã lấy trộm Định Hải Thần Châm, thứ mà sau này trở thành Như Ý Kim Cô Bổng trứ danh, cho đến khi đại náo thiên đình, bị giam dưới Ngũ Hành Sơn suốt 500 năm.

Sau khi được Đường Tăng cứu, Ngộ Không bắt đầu hành trình tu tập của mình. Cả ba còn đi ngang qua một bức tượng phụ nữ đang ôm mặt khóc, mà theo lời lão khỉ và Bát Giới, đây là kiếp nạn Ba Lần Đánh Bạch Cốt Tinh. Chi tiết này cũng đã được thay đổi so với nguyên tác, khi lão khỉ nói rằng Ngộ Không và Bạch Cốt Tinh thực sự có tình cảm với nhau. Chính vì Ngộ Không vẫn còn nặng tình với Bạch Cốt Tinh nên ngay cả khi đã thỉnh chân kinh, vẫn chưa thể thành Phật, cũng giống như Bát Giới, chỉ chạy trốn ái tình mà không dám thừa nhận. Một lúc sau, Bát Giới nổi nóng bảo lão khỉ đừng đánh đố nữa, lão lại nói sau khi Ngộ Không chết, 5 căn khí đã rơi vào tay 5 Yêu Vương, chỉ có căn Ý là biến mất vĩnh viễn.

Giờ đây chỉ có kẻ kế thừa danh hiệu Tề Thiên Đại Thánh, chứ không có chuyện tái sinh, và Thiên Mệnh Nhân là kẻ đã tích lũy đủ sự rèn luyện và năng lực để có thể kế thừa “Ý” của Đại Thánh. Để có được Ý, Thiên Mệnh Nhân phải đánh bại Thạch Viên, cơ thể vô hồn chứa đựng những chấp niệm chưa siêu thoát của Đại Thánh. Nhưng sau khi đánh bại Thạch Viên, chân thân thực sự mới xuất hiện. Đó chính là Đại Thánh Tàn Khu, phiên bản hoàn chỉnh và mạnh mẽ nhất của Tề Thiên Đại Thánh lừng danh thiên hạ, biết rõ mọi đòn thế và phép biến hóa của Thiên Mệnh Nhân.

Cuối cùng, khi đã đánh bại được Đại Thánh Tàn Khu, toàn bộ Căn Khí sẽ quay trở về với Thiên Mệnh Nhân. Lúc này lời dẫn truyện của lão khỉ già vang lên: “Các ngươi hẳn đã nghe câu chuyện về hắn. Có người nói hắn giúp Đường Tăng lấy được chân kinh, được phong Đấu Chiến Thắng Phật, ở lại Linh Sơn. Nhưng cũng có kẻ bảo người lấy được chân kinh không phải Tôn Ngộ Không thực sự, mà chân thân của hắn đã chết trên đường đi thỉnh kinh. Cũng có người nói hành trình thỉnh kinh chưa bao giờ diễn ra, và hắn chỉ là con khỉ do người xưa nghĩ ra. Nhưng câu chuyện hôm nay là điều chưa một ai biết đến.”

Lúc đó, cơ thể Đại Thánh tan biến, để lại chiếc vòng kim cô rơi xuống nước, và lão khỉ già cầm nó lên để đeo vào đầu Thiên Mệnh Nhân. Lúc này Thiên Mệnh Nhân chắp tay trước lão khỉ, và khung cảnh chuyển sang một con khỉ khác nằm trong Linh Thạch, chờ đợi một Thiên Mệnh Nhân mới tiếp tục hành trình lần nữa. Trong trường hợp Thiên Mệnh Nhân đã khám phá hết các bí mật tại Hắc Phong Sơn, Hoàng Phong Lĩnh, Tiểu Tây Thiên, Bàn Ti Động và Hỏa Diệm Sơn, khi đó có thể quay lại Tiểu Tây Thiên và bước vào khu vực bí mật, nơi Phật Di Lặc đang đứng chờ. Phật Di Lặc mở ra một bức Mai Sơn Hỏa Đồ, nói rằng bên trong có một cố nhân đang chờ. Khi Thiên Mệnh Nhân vào trong tranh thì gặp được Nhị Lang Thần Dương Tiễn và Hạo Thiên Khuyển.

Theo lời Dương Tiễn, trên đời này không ai giết được Tôn Ngộ Không, trừ chính bản thân yêu hầu, và đó cũng là cách duy nhất. Cả Ngộ Không lẫn Dương Tiễn đều không được phép chọn. Nói rồi Dương Tiễn lao vào tấn công Thiên Mệnh Nhân. Nói một chút về vai trò của Dương Tiễn trên hành trình này, chính anh ta là người đã đưa cho Thìn Long bức tranh để nó cùng với những người anh em khác là Tuất Cẩu, Thân Hầu, Hổ Dần mai danh ẩn tích, qua đó giúp đỡ Thiên Mệnh Nhân trên hành trình thu thập Căn khí Đại Thánh. Sau đó, anh ta đến tìm Phật Di Lặc, đức Phật của tương lai, người sẽ xuất hiện và giáo hóa chúng sinh trong hàng chục ngàn năm sau này, khi Phật giáo biến chất hoặc không tồn tại nữa. Di Lặc sớm biết mọi chuyện nên đã có sẵn một tấm Mai Sơn Họa Đồ cho Dương Tiễn bước vào. 

Lý do Di Lặc vẽ núi Mai Sơn cho Dương Tiễn, là vì nơi đây vốn là quê nhà của Mai Sơn Lục Quái, những con yêu quái mà Dương Tiễn đã kết huynh đệ từ xưa. Trong lúc Thiên Mệnh Nhân chiến đấu với Dương Tiễn, bên ngoài bức họa đồ, Phật Di Lặc đang nói chuyện với ông lão đeo hồ lô được gọi là Viên Thủ Thành, người đã giúp đỡ Thiên Mệnh Nhân khá nhiều. Phật Di Lặc hỏi nếu yêu hầu bước ra khỏi bức tranh thì “thiên mệnh” sẽ ra sao? Viên Thủ Thành nói mình chỉ là một người bói quẻ, quẻ gieo thế nào thì nói theo như vậy. Phật Di Lặc bảo tương lai là thứ chưa được định đoạt, chuyện chưa xảy ra nên không ai có thể biết được. Viên Thủ Thành sau đó cũng nói rằng thiên mệnh dựa vào nhân quả, tức là dựa vào việc người ta làm mà đoán kết quả. Nếu chưa đoán ra được là do bản thân ông chưa đủ hiểu biết.

Phật Di Lặc cảm thấy hài lòng khi biết rằng Viên Thủ Thành không thể tính được tương lai của Thiên Mệnh Nhân, vì đây vốn là một kẻ không đi theo bất kỳ sự sắp xếp nào của thiên đình hay Tây Thiên, vốn đã tự tạo nên một con đường cho riêng mình. Sau khi bị đánh một lúc, Dương Tiễn bảo Thiên Mệnh Nhân theo hắn về trời thưởng rượu đến khi say khướt rồi hãy tiếp tục đánh nhau, xong hóa thành con chim. Thiên Mệnh Nhân cũng biến hình bay theo, đúng lúc Dương Tiễn biến trở lại tấn công, nhưng không qua mắt được yêu hầu. Sau đó cả hai biến thành những Cự Thú khổng lồ lao vào đánh nhau. Dương Tiễn thừa nhận trước đến nay chỉ có mỗi Tôn Ngộ Không là có thể ép hắn biến thân như thế này. Sau đó Tứ Thiên Vương xuất hiện, và Dương Tiễn lùi lại phía sau, bảo Thiên Mệnh Nhân hãy đánh nhau với họ.

Yêu hầu đánh chết từng vị Thiên Vương, xong quay sang đánh tiếp với Dương Tiễn. Sau khi bị đánh bại, từ con mắt giữa của Dương Tiễn xuất hiện luồng khí đen. Đó là ký ức của Tôn Ngộ Không được Dương Tiễn giữ lại sau khi Đại Thánh chết. Chớp mắt một cái, Thiên Mệnh Nhân bỗng thấy mình đang ở Hoa Quả Sơn. Dương Tiễn lúc này mới giải thích bản thân đã sắp xếp cho các Yêu Vương thử thách Thiên Mệnh Nhân. Đó chính là Hắc Hùng Tinh, Hoàng Phong Quái, Hoàng Mi Lão Quái, Bách Nhãn Ma Quân và Ngưu Ma Vương. Sau trận đánh hôm nay, Dương Tiễn mới phần nào hiểu được trận chiến năm xưa với Đại Thánh. Anh hiểu rằng không một danh vọng nào có thể trói buộc Ngộ Không, chiếc vòng kim cô cũng không thể giam giữ Ngộ Không.

Đại Thánh đã dùng chính cái chết của mình để đổi lấy ý chí tự do. Giờ đây những khúc mắc của Dương Tiễn đã được giải tỏa, nhưng con đường của Thiên Mệnh Nhân chỉ mới bắt đầu. Nếu đã mở khóa được ký ức và đánh bại Đại Thánh Tàn Khu, khi lão khỉ già mang vòng kim cô đến, Thiên Mệnh Nhân sẽ ngẩng đầu lên, mở mắt và xuất hiện đoạn phim kết thúc. Đoạn phim này tái hiện lại toàn bộ hành trình thỉnh kinh của Ngộ Không theo phong cách chiếu ngược, từ lúc Ngộ Không được phong Đấu Chiến Thắng Phật ngược về các Kiếp Nạn trên đường đi. Mọi thứ bắt đầu khi Dương Tiễn đâm Ngộ Không một cú chí mạng và nói rằng vòng kim cô vẫn còn trên đầu, nhưng Ngộ Không lại bảo hãy chống mắt lên xem hắn gỡ bỏ nó. Sau đó mọi thứ bắt đầu đi qua những kiếp nạn không thực sự theo trình tự.

Đó lần lượt là cưỡi lưng rùa băng sông nhưng gặp bão to, khiến kinh phật rơi xuống sông. Kế đến là kiếp nạn cầu mưa ở quận Phượng Tiên, rồi đến kiếp nạn nước Tỳ Kheo, đại chiến Kim Sí Điểu, kiếp nạn phân biệt giữa Tôn Ngộ Không và Lục Nhĩ Mỹ Hầu nổi tiếng, kiếp nạn so tài cầu mưa với ba gã đạo sĩ yêu quái, … Tất cả được thể hiện dưới nền nhạc kinh điển của bộ phim Tây Du Ký năm xưa. Đoạn phim kết thúc với bữa tiệc rượu của Đại Thánh và 6 yêu quái khác, kết giao huynh đệ chuẩn bị đại náo thiên cung.

Nhưng khi Ngộ Không cạn chén rượu, khung cảnh chỉ còn lại một mình yêu hầu, với những món vũ khí binh đao cắm xung quanh. Ngộ Không quay lưng, biến ra gậy Như Ý và tiến ra bên ngoài thác nước, dường như ngụ ý đây là khoảnh khắc trước khi đối đầu với Dương Tiễn ở đầu trò chơi.

Đây cũng là cái kết cho trò chơi Black Myth: Wukong, một câu chuyện mang đến cho chúng ta nhiều điều để suy ngẫm. Câu chuyện trong Black Myth dường như được xây dựng trong một bối cảnh thần Phật tha hóa, chúng sinh lầm than, do đó mà Phật Di Lặc mới xuất hiện để khôi phục Phật pháp. Tề Thiên Đại Thánh chính vì những suy ngẫm về chúng sinh và sự tha hóa của Phật Giáo, đã quyết định bỏ về Hoa Quả Sơn.

Đáng tiếc rằng hành động đó lại khiến Thiên Đình e ngại, lo sợ Đại Thánh lại làm loạn một lần nữa, nên đã kéo quân tới tiêu diệt tận gốc. Có lẽ cũng chính vì vậy mà Ngộ Không đã nghĩ ra một kế hoạch vô cùng táo bạo, nhận lấy mũi thương của Dương Tiễn, sau đó chính Dương Tiễn là người đưa các căn khí cho 5 Yêu Vương tham gia cùng tiêu diệt Ngộ Không nắm giữ.

Điều bí ẩn còn lại nằm ở lão khỉ dẫn truyện, khi có người cho rằng đó là Bồ Đề Tổ Sư, có người lại bảo đó là Quan Âm Bồ Tát. Chỉ biết một điều, lão khỉ già đã dẫn dắt vô số “Thiên Mệnh Nhân” bắt đầu hành trình tìm lại căn khí Đại Thánh, và chỉ có một số ít là thành công trở về Hoa Quả Sơn, nhưng không phải Thiên Mệnh Nhân nào cũng có thể đến gặp Dương Tiễn trong Mai Sơn Họa Đồ. Câu chuyện của Black Myth: Wukong không chỉ dừng lại ở đó, mà nó còn hàm chứa nhiều bài học quý giá, thể hiện qua từng “Kiếp nạn” của chính Thiên Mệnh Nhân. Trải qua những thử thách mà Dương Tiễn sắp đặt, Thiên Mệnh Nhân đã học được cách buông bỏ những thói xấu của con người.

Giống như Ngộ Không năm xưa vì “Tham” mà trộm lấy Gậy Như Ý của Long Vương, Kim Trì Trưởng Lão vì “tham” mà gây họa lớn, Thiên Mệnh Nhân trải qua kiếp nạn Hắc Hùng Tinh để buông bỏ lòng “tham”. Kế đến khi Ngộ Không lên thiên đình nhận chức Bật Mã Ôn, hắn đã nổi giận lôi đình dẫn tới đại náo thiên cung, đó là “Nộ”. Câu chuyện về Hoàng Phong Lĩnh đã nói lên sự “Nộ” này, khi Linh Sơn Bồ Tát vì tức giận trước hành động của Lưu Sa Quốc Vương mà giáng tai họa lên đầu bá tánh. Tiếp đến khi Ngộ Không đặt chân tới Sa Trì Quốc, chỉ vì háo thắng mà giao đấu với ba pháp sư ở đó. Đó là “si”, ám chỉ sự háo thắng, ngu dốt không hiểu biết về sự đời, cũng giống như Hoàng Mi Lão Quái, xuất thân từ xứ Phật mà không hiểu về giáo lý, tự lập ra Tiểu Tây Thiên, lập ra tôn giáo mới.

Đến kiếp nạn Bạch Cốt Tinh, tượng trưng cho “Ái Tình”, thứ mà con người rất khó để buông bỏ, cũng đã thể hiện qua câu chuyện ở Bàn Ti Động giữa Bát Giới và Tử Chu Nhi, từ đó trở thành bài học cho Thiên Mệnh Nhân, khi mà xuyên suốt Chương 4, chúng ta đều thấy được một nhân vật đã gắn bó với yêu hầu như thế nào. Đến với Chương 5 lại là câu chuyện về một Thiết Phiến Công Chúa với mong muốn đơn giản là sự bình yên cho gia đình, nhưng phải chịu sự dày vò của Thái Thượng Lão Quân và sự cười nhạo của những vị Phật ở Linh Sơn. 

Bằng cách trải qua trọn vẹn các thử thách, mở ra mọi khu vực ẩn, Thiên Mệnh Nhân sẽ hiểu rõ hơn về con đường tu tập, do đó mà cuối cùng không cần đến vòng kim cô. Thiên Mệnh Nhân còn có thêm ký ức của Đại Thánh năm xưa, với biết bao bài học tích góp được, nên có thể khó mà biết được hành trình tiếp theo của Thiên Mệnh Nhân sẽ là gì.

Bài cùng chuyên mục