Riot tung tiếp cốt truyện Lời Thú Tội của Thanh Tàn Kiếm: Riven ra tòa vì giết sư phụ Yasuo (P2)

Quang BD

“Tôi đã làm điều đó.” Những từ ngữ thoát khỏi miệng Riven, trống rỗng. Cô sẽ giao số mệnh của mình cho những người này. Cô sẽ để họ phán xét và trả lời cho tội ác của mình.

Mây trên trời đã tan dần kể từ lúc các pháp quan đi vào. Khi cánh cửa lớn cuối phòng mở ra lần nữa, Riven nhìn căn phòng đầy người bị những mảnh sáng chói mắt chia ra làm đôi. Cô bước qua bậc thềm khiến không khí tĩnh lặng trong đại sảnh xôn xao như thể ai đó vừa thở ra một hơi dài.

Cánh cửa đóng lại phía sau. Hai chiến tu sĩ dẫn cô dọc theo lối đi. Hội sảnh lại chìm trong vẻ u ám của những cửa sổ cong trên trần và những trụ đèn treo trên mái. Khi đi qua, cô thấy Shava Konte nuốt khan.

Cô biết họ thấy gì. Một cô gái với mái tóc trắng dính đầy rơm sau một đêm ngủ trong nhà đá. Người lạ. Kẻ địch. Con gái của Noxus.

Sự mệt mỏi bám lấy Riven như bùn bám trên quần áo cô. Tâm trí cô vẫn mù mờ và hỗn loạn, nhưng khi trông thấy ông lão ngồi trên ghế đẩu, cô đứng thẳng người thêm một chút.

Cô đánh giá ba pháp quan trước mặt. Người có vẻ mặt nghiêm khắc ở giữa ra hiệu cho Riven ngồi xuống thay vì phải đứng trong lúc bị xích.

Riven khước từ cái ghế gỗ tạo ra bởi ma thuật. Cô nhận ra viên chấp sự là thủ lĩnh đội kỵ sĩ đến bắt mình hôm qua. Đôi môi mỏng của ông ta nở ra cùng nụ cười tự mãn đó.

“Tùy cô, thế chỉ khổ cô hơn thôi.”

Viên chấp sự nghênh ngang trên ghế với vẻ thỏa mãn. Vị pháp quan ngồi giữa nhìn ông ta cảnh cáo rồi nói với Riven.

“Tôi biết cô không phải người ở đây. Phương ngữ ở đây hơi rắc rối. Tôi sẽ nói tiếng phổ thông để chúng ta hiểu nhau hơn.”

Như hầu hết người Noxus, Riven đã học tiếng Ionia đủ để chỉ huy và ra lệnh, nhưng như chính vùng đất này, khẩu âm của mỗi ngôi làng đều có đặc trưng riêng biệt. Cô gật đầu với vị pháp quan, chờ đợi.

“Tên cô là gì?”

“Riven,” cô đáp. Cổ cô khô rát, khiến giọng nói như vỡ ra.

“Cho cô ta nước.”

Viên chấp sự đứng dậy, nhặt một bao nước lên đưa cho cô. Riven nhìn, nhưng không nhận lấy.

“Chỉ là nước thôi, cô gái,” vị pháp quan ngồi bên cạnh vươn người tới trước. “Sao, cô sợ chúng tôi đầu độc cô à?”

Riven lắc đầu. Cô hắng giọng, quyết tâm nói mà không cần hỗ trợ gì thêm. Viên chấp sự há miệng tu một ngụm thật lớn, nước nhỏ giọt ra từ khóe miệng. Ông ta nhá lên một nụ cười chế nhạo.

“Cô được đưa đến trước hội đồng này,” tiếng vị pháp quan kéo sự chú ý của Riven trở lại với ba người mặc áo chùng và đám đông trong đại sảnh, “vì chúng tôi muốn biết điều cô sẽ phải nói.”

“Không phải tôi đang bị kết tội sao?”

Vị pháp quan kìm nỗi kinh ngạc lại.

“Tôi không rõ công lý được thực thi ra sao ở chỗ của cô, nhưng chúng tôi ở đây tin rằng công lý trước hết phải là thấu hiểu và khai sáng.” Vị pháp quan nói với Riven như thể cô là một đứa trẻ. “Chúng tôi tin rằng cô có tri thức về sự kiện quan trọng nhất với cộng đồng này. Nếu tri thức đó lộ ra là tội ác, vậy cô sẽ bị kết tội và trừng phạt tương ứng.”

Riven hết nhìn vị pháp quan lại đến Asa. Công lý ở Noxus thường quyết định trong chiến tranh. Nếu may mắn, nó sẽ kết thúc nhanh gọn bằng đầu nhọn của vũ khí. Riven cảnh giác đánh giá vị pháp quan. “Ngài muốn biết gì?”

Vị pháp quan ngả người ra sau. “Cô đến từ đâu, Riven?”

“Tôi không có quê hương.”

Mắt vị pháp quan nheo lại, báo cho Riven biết những gì cô vừa nói bị coi là lời thách thức. Pháp quan mũi khoằm ngừng lại, cân nhắc câu trả lời. “Cô phải sinh ra ở đâu đó chứ.”

“Một nông trang ở Trevale.” Riven nhìn ông lão. “Noxus,” cô thừa nhận.

Cả hội sảnh, vốn đang im lặng nghe người tù nhân nói, đồng loạt thở ra một tiếng.

“Tôi hiểu rồi,” vị pháp quan tiếp tục. “Và cô không còn gọi nơi đó là quê hương nữa.”

“Khi quê hương cố giết ngài, liệu đó còn là quê hương không?”

“Vậy cô bị lưu đày?”

“Nói thế có nghĩa là tôi còn mong muốn trở về,” Riven nói.

“Cô không muốn sao?”

“Noxus không còn là nó nữa.” Giọng Riven có chút mất kiên nhẫn. “Chúng ta tiếp tục được chứ?”

“Vậy đi,” vị pháp quan nói với vẻ bình tĩnh khiến Riven khó chịu hơn cả cái còng quanh cổ tay. “Cô theo hạm đội Noxus tới đây phải không?”

“Tôi cho là thế.”

“Cô không biết sao?” vị pháp quan bối rối.

“Tôi không nhớ,” Riven nói. Cô nhìn đám đông và bắt gặp ánh mắt của Shava. Bà lão từng hỏi câu tương tự. Riven lắc đầu. “Có quan trọng không? Đã có một trận chiến. Nhiều người đã chết. Tôi chỉ biết vậy.”

Ký ức chiến tranh đau thương vẫn âm ỉ nay được thổi bùng lên qua những lời của Riven. Đám đông kề vai với nhau gào thét.

Ai đó quát lớn. “Quân Noxus rác rưởi! Vì mày mà con trai tao chết!”

Một quả trứng gà bay vèo qua không trung, trúng vào cổ Riven. Nước quả chảy ròng ròng xuống lưng áo cô. Mùi ung thối dậy lên, nhưng Riven không cho phép thứ hương chết chóc đó đưa cô về lại ký ức cách đây đã lâu. Cô nhắm mắt, thở nhẹ ra bằng miệng.

Đám đông vỡ òa. Riven biết hành động vừa rồi trông như thể cô chẳng cảm thấy gì trước những điều xảy đến cho họ. “Làm ơn đi,” cô tự nhủ, không chắc mình đang nài nỉ họ dừng lại, hay đang khuyến khích họ trút hết giận dữ ra ngoài nữa.

Để đáp lại, hàng loạt quả thối ào ào ném tới. Một quả trúng đầu gối Riven. Cô loạng choạng, chật vật cân bằng cơ thể với hai bàn tay bị xiềng.

Vị pháp quan đứng thẳng dậy. Bà đập mạnh quả cầu gỗ dẻ xuống giá đỡ. Những băng ghế bên dưới đám đông vặn vẹo theo ý của bà.

“Tôi sẽ phục hồi cân bằng cho căn phòng này!”

Dân làng im lặng.

“Đúng, Riven, hội đồng vẫn nhớ quãng thời gian đó,” vị pháp quan tiếp tục, cẩn trọng hơn. “Nhiều người Ionia… và cả Noxus… đã ngã xuống. Còn cô?”

Câu hỏi này đã quấy nhiễu Riven từ lâu. Sao cô còn sống trong khi những người khác thì không? Cô không thể đưa ra câu trả lời nào thỏa mãn. “Xem ra tôi đã không ngã xuống,” cô lặng lẽ nói.

“Quả vậy,” vị pháp quan cười lạnh.

Riven biết mình khó lòng nói gì để xoa dịu đám đông đang thịnh nộ. Cô nợ họ sự thật, nhưng chính cô cũng không thể rõ được sự thật. Ký ức lúc đó đã vụn vỡ. Cô cúi đầu.

“Tôi không nhớ,” Riven nói.

Vị pháp quan không ngừng tra hỏi. Riven biết làm thế chỉ khiến đám đông càng thêm giận dữ hơn mà thôi.

“Cô đã ở trên đất này bao lâu rồi?”

“Tôi không nhớ.”

“Sao cô đến được làng này?”

“Tôi không nhớ.”

“Cô đã từng ở đây chưa?”

“Tôi…” Riven ngần ngừ, nhưng không thể lục lọi trí nhớ cho ra được câu trả lời rõ ràng. “Tôi không thể nhớ.”

Cái tên khuấy động thứ gì đó trong cô. Một ký ức của ký ức, vừa mơ hồ vừa sắc nét. Cơn giận ùa vào khoảng trống nơi quá khứ của cô từng trú ngụ. Cô đã bị phản bội. Cô đã phản bội.

“Tôi không thể nhớ!” Riven thét lên, những sợi xích quanh cổ tay cô kêu lên rổn rảng.

“Chiến tranh phá hủy nhiều thứ,” vị pháp quan nhẹ nhàng nói. “Nhiều thứ chúng ta không thể thấy.”

Đối diện trước sự khai sáng này, Riven cảm thấy bình tĩnh hơn. “Tôi không thể nhớ,” cô nói.

Vị pháp quan gật đầu. “Có những người khác sẽ nói được điều cô không thể nhớ.”

 


 

Riven nhìn ông lão từ từ đi đến ghế nhân chứng đối diện với ba pháp quan. Tay ông run rẩy khi cố vuốt lại mái tóc bờm xờm phía trên đôi lông mày rậm rạp.

“Asa Konte,” vị pháp quan kiên nhẫn nói. “O-fa, cảm ơn ông đã chia sẻ tri thức của mình với chúng tôi hôm nay.”

Ông lão gật đầu.

“Ông biết người phụ nữ có tên Riven này không?” pháp quan hỏi.

“Cô,” ông đáp. “Cô ấy đến chỗ chúng tôi vào đầu mùa mưa trước.”

“Chúng tôi?”

“Tôi và Shava, vợ tôi.”

Vị pháp quan nhìn bà Konte, người vẫn đang vặn vẹo không thoải mái trên băng ghế trước sảnh. Pháp quan chỉ Riven.

“Cô ta đến chỗ các vị?”

“Tôi tìm thấy cô ấy trên cánh đồng,” ông lão lúng túng đáp. “Ban đêm có một con bò đi lạc. Đến bình minh thì tôi đi tìm nó. Và tôi tìm thấy cô ấy.”

Những tiếng rì rầm ngạc nhiên và lo ngại lan khắp đám đông.

“Gián điệp!”

“Sẽ còn nhiều tên nữa!”

“Chúng ta phải tự bảo vệ mình!”

Vị pháp quan đặt tay lên quả cầu gỗ trước mặt. Cả phòng lại im lặng. “Cô ta muốn gì, ông Konte?”

Ông lão lại vuốt lông mày và nhìn Riven. Ánh mắt cầu xin sự tha thứ.

“Cô ấy muốn chết, thưa pháp quan,” ông khẽ nói.

Vị pháp quan vươn người ra trước.

“Đó là đầu mùa mưa,” Asa tiếp tục. “Cô ấy bị ngâm nước quá lâu, chẳng còn gì ngoài da bọc xương.”

“Ông biết cô ta là người Noxus?”

“Cô ấy mang theo một thanh kiếm, trên vỏ có khắc ký hiệu tiếng của họ. Không người Ionia nào mang theo vũ khí như vậy cả.

Vị pháp quan mím môi. “Ông Konte, ông chịu nhiều mất mát trong cuộc xâm lăng chứ?”

“Vâng, thưa pháp quan,” ông lão nói. Ông nhìn vợ. “Hai người con trai.”

“Ông làm gì với người phụ nữ này?”

Ông lão hít một hơi.

“Tôi đưa cô ấy về nhà cho Shava chăm sóc,” ông nói.

Cả sảnh lại nhộn nhạo, khó hiểu trước sự nhân từ của ông lão với kẻ địch tàn bạo. Những gương mặt trong phòng đều tràn đầy mất mát. Không ai trong cộng đồng này vô sự trong chiến tranh. Ông lão ngẩng cao đầu, quay lại nhìn đám đông, thách thức con tim khắc nghiệt của họ.

“Con tôi… Các con trai của tôi… Xương của chúng đã sớm được trời xanh tẩy rửa. Liệu những người chúng ta mất đi có muốn chúng ta chôn vùi bản thân trong đau thương không?”

Riven thấy ông lão và vợ chia sẻ cái nhìn đồng cảm. Mắt Shava đẫm lệ.

“Chúng tôi không muốn quên đi, nhưng…” Giọng ông lão run rẩy. “Chẳng ích gì khi giam mình trong quá khứ khi mà còn cả cuộc đời trước mắt.”

Shava mím môi, ngồi thẳng lưng như thách những người ngồi cạnh dám nói gì về lựa chọn của họ. Asa quay lưng lại với đám đông. Cái ghế đẩu lại kêu kẽo kẹt khi ông ngồi xuống đối diện với các pháp quan.

“Đã có quá nhiều cái chết rồi, tôi không thể chịu thêm nữa,” ông giải thích. “Chúng tôi tắm rửa cho cô ấy và đưa ra những gì chúng tôi có trong hòa bình.”

Pháp quan vô cảm gật đầu. Bà ta nhìn quần áo Riven đang mặc. Cô biết những gì vị pháp quan đang hình dung, y như những gì cô nghĩ sau khi khoác chúng lên người. Chúng dành cho một thanh niên cao hơn cô cả cái đầu, có thể là có nụ cười của Shava và đôi mắt tử tế của Asa.

Đó là lời nhắc nhở không ngừng về điểm yếu của Riven. Suốt bao năm sống chết với sức mạnh của Noxus, giờ cô chấp nhận món quà hy vọng mong manh của họ, để mình mang nó trên người và mang theo cả cảm giác gia đình xa xôi ấy.

“Khi lại sức, cô ấy muốn làm việc ngoài đồng,” ông lão kể tiếp. “Vợ chồng tôi già rồi. Được giúp thì chúng tôi mừng lắm.”

“Ông và vợ không lo sợ cho mạng sống của mình sao?”

“Cô gái không muốn dính dáng gì đến Noxus cả. Cô ấy ghét Noxus.”

“Cô ta nói thế với ông sao?”

“Không,” ông đáp. “Cô ấy không nói gì về quá khứ cả. Shava từng hỏi cô ấy một lần và cô ấy không nói gì. Chúng tôi thấy nó làm cô ấy đau khổ nên không hỏi lại nữa.”

“Nếu cô ta không nói gì thì sao ông biết cảm nhận của cô ta về quê hương mình?”

Ông Konte chùi mắt. Riven thấy gương mặt ông lão bối rối, như thể những lời lẽ ấy không phải là của ông vậy. Ông nói nhanh và đột ngột.

“Cô ấy nói trong lúc mê sảng, thưa pháp quan. Cái đêm cô ấy được đưa về chỗ chúng tôi. Thứ gì đó thuộc về cô ấy, thứ gì đó cô ấy vô cùng quan tâm, đã bị phá hủy. Vì thế mà cô ấy chống lại Noxus.”

“Ông biết thứ cô ta nói đến không?”

“Tôi tin là có, thưa pháp quan.” Ông lão gật đầu. Chuôi kiếm của cô ấy được buộc chặt vào vỏ kiếm. Bốn ngày trước, tôi thấy cô ấy tháo dây ra. Tôi thấy lưỡi kiếm đã vỡ nát.”

Riven cứ tưởng hôm đó chỉ có mỗi con mèo béo với cô trong kho thóc.

Vài lời bình luận ác ý về chất lượng vũ khí Noxus truyền đi khắp phòng.

“Và ông làm gì khi biết điều đó, ông Konte?”

“Tôi đem lưỡi kiếm đến đền.”

Vị pháp quan nghiêng đầu nhìn ông lão. “Để làm gì?”

“Tôi hy vọng các tu sĩ có thể khôi phục nó. Nếu lưỡi kiếm được ghép trở lại, cô ấy có thể thoát khỏi bóng ma đang ám ảnh mình.” Mặc kệ đám đông xôn xao, ông lão nhìn Riven và xiềng xích quanh tay cô. “Cô ấy có thể được yên bình trong hiện tại.”

“Cảm ơn, ông Konte, vì đã chia sẻ tri thức với hội đồng,” vị pháp quan lạnh lùng nói. “Lời khai của ông đến đây là hết rồi.”

Bà nhìn xuống một cuộn giấy da chưa mở và nói với viên chấp sự.

“Mang thứ vũ khí đó vào.”

 


 

Hai tu sĩ khiêng vào một cái khay gỗ lớn phủ vải màu oải hương và nặng nề đặt lên cái bàn trước mặt ba pháp quan. Một chiến tu sĩ bước lên trước, cấp bậc của anh ta hiển hiện qua những đường viền quanh giáp vai và giáp ngực.

“Mở ra đi,” pháp quan nói.

Chiến tu sĩ mở lớp vải màu oải hương ra, để lộ một thanh kiếm cùng vỏ, cả hai đều lớn hơn cả một cái khiên. Trên vỏ kiếm có khắc những đường nét rắn rỏi của tiếng Ur-Noxus, tương phản hoàn toàn với kiểu chữ mềm mại ở Ionia. Nhưng chính lưỡi kiếm mới khiến các pháp quan chú ý. Lưỡi kiếm dày và nặng đến nỗi một chiến binh dạn dày cầm nó lên cũng khó, chứ đừng nói là cô gái nhỏ nhắn kia. Quả thật, Riven cũng nghĩ y như vậy khi lần đầu nhìn thấy thanh kiếm.

Thay vì một lưỡi kiếm duy nhất, giờ thứ vũ khí bị vỡ thành nhiều mảnh, như thể có con quái vật nào đã xé toang lớp da thịt bằng kim loại của nó vậy. Năm mảnh lớn nhất hẳn đều đáng sợ theo cách riêng, nhưng khi đặt trên nền vải mịn, vụn nát và thô ráp, trông chúng thật kinh khủng.

Pháp quan nhìn Riven. “Vũ khí này là của cô.”

Riven gật đầu.

“Tôi chắc là ở tình trạng này thì khá khó để sử dụng đấy,” pháp quan tự nói với chính mình.

Có tiếng cười khẩy trong đám đông.

Chiến tu sĩ dậm chân khó chịu. “Vũ khí này đã bị bỏ bùa, thưa pháp quan. Người Noxus đã yểm ma thuật vào lưỡi kiếm.” Giọng anh ta lộ rõ vẻ ghê tởm.

Riven không rõ vị pháp quan có nghe viên tu sĩ nói gì không. Bà ta gật gật đầu, đôi mắt lia khắp thanh kiếm cho đến khi dừng lại ở chỗ mà Riven biết chắc sẽ dừng lại, phần trống mà Riven dùng hết cách để lấp đầy. Bà ta khịt mũi.

“Có một mảnh bị mất.”

 


 

Một trợ tế trẻ bồn chồn đứng trước ba pháp quan.

“Trợ tế, đây có phải thứ vũ khí ông Konte mang đến đền không?” pháp quan ngồi giữa hỏi.

“Vâng, thưa pháp quan.”

“Anh là người đã báo lên hội đồng?”

“Vâng, thưa pháp quan.”

“Sao anh biết thứ vũ khí này sẽ khiến chúng tôi quan tâm?”

Trợ tế chùi tay vào ống tay dài thượt của chiếc áo chùng. Mặt anh ta tái xanh, như thể sắp ngất hay đổ bệnh ngay trên sàn đá này.

“Trợ tế?” pháp quan hỏi dò.

“Tôi là người rửa xương, thưa pháp quan.” Anh ta khó nhọc nói, tay giơ ra như đang đổ sáp nến. “Cho các trưởng lão. Sau khi di hài họ nằm lại với trời xanh, tôi thu nhặt và chỉnh trang lại cho họ.”

“Tôi biết công việc của một người rửa xương, trợ tế ạ. Nhưng thứ vũ khí này có gì liên quan đến anh?”

“Cùng lưỡi kiếm đó.”

Một thoáng bối rối hiện trên mặt vị pháp quan. Cả đám đông cũng vậy, họ nhìn lẫn nhau. Tuy nhiên, Riven lại cảm thấy ngứa ngáy dưới da.

“Khi chỉnh trang lại cho Trưởng lão Souma, ý tôi là ở đền.” Những lời giải thích vấp váp, rồi ngưng bặt. Thay vào đó, trợ tế lấy ra một túi lụa nhỏ và bắt đầu tháo nút buộc. Anh ta giơ lên một mảnh kim loại. “Thứ kim loại này. Cùng một loại với lưỡi kiếm gãy.”

Trợ tế tiến lại gần chỗ pháp quan. Bà cầm mảnh vỡ lên xem xét. Dù nhìn từ xa, nó cũng giống với thứ kim loại từ thanh tàn kiếm.”

Hơi thở Riven nghẹn lại. Đó chính là mảnh quá khứ cô đã tìm kiếm và đã thôi tìm kiếm. Giờ chúng sắp gắn kết lại với nhau, thắp sáng góc tối tăm đã bị quên lãng trong tâm trí cô. Tội lỗi Riven đã chôn sâu giờ sắp phơi bày. Riven gồng người lên để đối diện với những gì sắp đến.

“Anh tìm thấy nó ở đâu?” pháp quan hỏi.

Trợ tế hắng giọng. “Xương cổ của Trưởng lão Souma.”

Cả đại sảnh há hốc miệng.

“Sao trước đây anh không đưa nó ra?” mắt pháp quan nheo lại.

“Tôi có đưa ra rồi,” trợ tế nói, tuyệt vọng nhìn vị chiến tu sĩ đứng cạnh thanh tàn kiếm của Riven. “Nhưng sư phụ tôi bảo nó chẳng là gì cả.”

Pháp quan quay sang nhìn vị chiến tu sĩ.

“Lại đây,” bà ra lệnh. Ba đưa mảnh kim loại đó cho anh ta. “Đặt nó vào chỗ những mảnh còn lại.”

Chiến tu sĩ nhìn trợ tế, nhưng vẫn làm theo lệnh. Anh ta lại gần thanh kiếm của Riven, rồi đến phút chót quay lại nói với vị pháp quan. “Pháp quan, có ma thuật hắc ám trong thứ vũ khí này. Chúng ta không biết mảnh vỡ này sẽ hé lộ ra điều gì.”

p>“Làm đi.” Giọng pháp quan không có chỗ cho tranh luận.

Chiến tu sĩ cúi xuống. Mọi con mắt đều đổ dồn về anh ta khi anh ta đặt mảnh kim loại lên chỗ gần mũi kiếm.

Thanh kiếm không động tĩnh gì.

Pháp quan khẽ thở dài. Tuy nhiên, Riven vẫn nhìn ông lão và vợ. Cô biết hy vọng của họ chỉ kéo dài thêm chút nữa thôi. Cô thật yếu đuối khi chấp nhận nó, khi tin rằng vẫn có gì đó trên thế giới này cho một người đã bị hủy hoại đến vậy. Thấy họ nhẹ nhõm khi tưởng cô vô tội khiến cô đau đớn nhất. Đau đớn vì Riven biết những điều tốt đẹp họ tin ở cô chỉ là lời dối trá. Quá khứ thật sự của cô sắc bén và ghê gớm hơn bất kỳ thanh kiếm nào.

Riven nghe thấy thanh kiếm bắt đầu ngân nga. “Làm ơn,” cô nói to. Phải cố gắng lắm cô mới nghe được giữa tiếng ồn ào trong đại sảnh. Cả những xiềng xích trói buộc quanh cô nữa. “Làm ơn, mọi người phải lắng nghe.”

Rung động lớn dần. Giờ nó có thể được nghe và cảm thấy. Dân làng hoảng loạn, xô đẩy lẫn nhau để lùi lại. Pháp quan đứng phắt dậy, tay bà giang rộng, hướng về phía chiếc bàn gỗ đang đặt thanh kiếm. Các cạnh bàn cuộn lại, bao bọc lấy thứ vũ khí, nhưng Riven biết phép thuật này không kìm giữ nổi đâu.

“Tất cả nằm xuống!” Riven hét, nhưng tiếng thanh kiếm đã nhấn chìm giọng cô, thậm chí là mọi âm thanh khác.

Thế rồi, năng lượng cổ ngữ bùng nổ, thổi gỗ vụn văng tung tóe. Một cơn gió xoáy hất tất cả những ai đang đứng ngã vật xuống sàn.

Mọi ánh mắt đều nhìn vào Riven.

Môi Riven lạnh ngắt, má đỏ bừng. Những bóng ma quá khứ, những ký ức cô đã vùi lập, giờ đều sống động hiển hiện trước mắt cô. Những nông dân Ionia, những người con trai và con gái, những dân làng không chịu quỳ gối trước Noxus. Họ nhìn cô. Ám ảnh cô. Họ biết tội ác của cô. Cả những chiến binh của cô nữa, những người anh em và chị em cùng sát cánh. Họ sẵn sàng hy sinh bản thân vì vinh quang của Đế chế, nhưng cô đã làm họ thất vọng. Cô đã dẫn dắt họ dưới cờ hiệu của Noxus, thứ cờ hiệu hứa hẹn với họ một ngôi nhà và một mục đích. Cuối cùng, họ bị phản bội và vứt bỏ. Tất cả đều gục ngã trước vũ khí độc chất.

Giờ những bóng ma đó sống dậy, giữa pháp đình đầy những người bị sức mạnh của thanh kiếm quật ngã. Dân làng từ từ đứng dậy, nhưng Riven vẫn kẹt trong thung lũng đó. Cô không thể thở. Cái chết chẹn lấy mũi miệng cô.

Không, chúng không có thật, cô tự nhủ. Cô nhìn Asa và Shava, họ cũng nhìn cô. Hai bóng ma đứng gần họ. Một có đôi mắt giống ông lão và một có nụ cười giống bà lão. Cặp vợ chồng già run rẩy bám lấy nhau khi quá khứ chết chóc bao quanh họ.

“Dyeda,” bà lão nói.

Thế là Riven không thể che giấu tội lỗi và sự hổ thẹn nữa.

“Tôi đã làm điều đó.” Những từ ngữ thoát khỏi miệng Riven, trống rỗng. Cô sẽ giao số mệnh của mình cho những người này. Cô sẽ để họ phán xét và trả lời cho tội ác của mình.

“Tôi đã giết Trưởng lão,” cô nghẹn ngào bảo họ. Lời thú tội của cô tràn ngập căn phòng. “Tôi đã giết tất cả.”

Bài cùng chuyên mục