REVIEW PHIM: Diciannove - Khi tuổi 19 vừa dang tay chạm thế giới, vừa loay hoay tìm chính mình
Diciannove - bộ phim đầu tay của đạo diễn Giovanni Tortorici, do Luca Guadagnino sản xuất, khắc họa chân thật tuổi 19: ngưỡng cửa giữa tự do và lạc lối, giữa háo hức trưởng thành và nỗi hoang mang của những người trẻ.
Diciannove là bộ phim đầu tay của đạo diễn Giovanni Tortorici, do Luca Guadagnino sản xuất. Bộ phim khắc họa chân thật những sắc màu của tuổi 19: giữa ngưỡng cửa giữa tự do và lạc lối, giữa háo hức trưởng thành và nỗi hoang mang của những người trẻ.
Tuổi 19 - Choáng ngợp trước thế giới rộng mở
Không ồn ào như tuổi 18 với cơn mưa quyền lợi đầu đời, hay tuổi 21 với cột mốc của tự do trọn vẹn, tuổi 19 thường bị bỏ quên. Ở lưng chừng giữa “vẫn còn trẻ” và “đã phải lớn”, người ta vừa khao khát khẳng định bản thân, vừa loay hoay không biết mình thuộc về đâu. Và chính cảm giác “đứng giữa hành lang tuổi trẻ” ấy là tinh thần xuyên suốt của Diciannove, bộ phim ra mắt đầu tay của Giovanni Tortorici, được sản xuất bởi người đã đạo diễn tác phẩm Call Me by Your Name - Luca Guadagnino.
Hình ảnh về phim Diciannove.
Nhân vật chính Leonardo (Manfredi Marini) là một chàng trai 19 tuổi rời Palermo để sang London học kinh doanh theo nguyện vọng của gia đình. Nhưng ngay khi đặt chân đến thành phố mới, cậu nhận ra mình đang trôi giữa hai thế giới: tuổi thơ đã khép lại, còn tuổi trưởng thành thì chưa sẵn sàng đón nhận.
Hành trình trưởng thành không phải là một đường thẳng
Từ London sương mù đến Siena cổ kính
Phim mở đầu bằng hình ảnh Leonardo thu xếp hành lý rời nhà, bước đầu tiên ra khỏi vòng tay mẹ (Maria Pia Ferlazzo). Cậu đến London, ở cùng chị gái Arianna (Vittoria Planeta), bị cuốn vào những đêm tiệc, rượu mạnh, và lối sống tự do đến mức ngộp thở. Khi lớp sơn của hào nhoáng phai dần, Leonardo đối diện sự thật: cậu không hứng thú với kinh doanh, mà chỉ muốn theo đuổi văn học Ý. Đó là niềm đam mê thầm kín của cậu
Hình ảnh về phim "Diciannove".
Một cú cắt phim tinh tế đưa cậu lên chuyến tàu đến Siena, nơi cậu bắt đầu hành trình mới - không còn để “làm vừa lòng người khác”, mà để thử sống đúng với bản thân. Nhưng sự tự do này không mang lại yên ổn. Cậu cô đơn, vụng về trong giao tiếp, và sớm khiến bạn cùng phòng xa lánh. Những cuộc tranh luận với giảng viên và bạn bè phản chiếu một Leonardo bướng bỉnh, thông minh nhưng vẫn đầy ảo tưởng.
Lối kể chuyện theo nhịp của “tâm trạng” nhân vật
Khác với đa số phim “trưởng thành mới lớn” thường khép lại bằng bài học ngọt ngào, Diciannove từ chối mọi kết thúc gọn gàng. Câu chuyện trôi theo tâm trạng thất thường của Leonardo - khi kiêu ngạo, khi yếu đuối, khi tưởng đã tìm thấy hướng đi, lại ngay lập tức hoang mang.
Hình ảnh trong phim Diciannove.
Đạo diễn Tortorici tái hiện tuổi 19 bằng sự chân thật gần như bản năng, không rao giảng, không tô hồng. Người xem không được an ủi bằng những “bài học cuộc sống”, mà chỉ chứng kiến từng mảnh vỡ cảm xúc đủ để nhận ra mình từng như thế.
Nghệ thuật kể chuyện và phong cách hình ảnh
Xen kẽ giữa cảnh đời thực và hoạt hình đầy chủ đích
Diciannove sử dụng nhiều thủ pháp điện ảnh táo bạo: từ quay cận góc, cắt dựng nhanh đến xen kẽ hoạt hình. Sự biến hóa này không nhằm phô trương mà phản ánh đúng tâm lý rối bời của Leonardo, một tâm trí đang tìm hình dạng cho chính mình.
Quay bởi Massimiliano Kuveiller, phim tạo ấn tượng mạnh với sự tương phản ánh sáng: ánh nắng chói chang của Palermo - nơi tuổi thơ an toàn, đối lập với bầu trời xám đục ở London - biểu tượng cho nỗi cô đơn khi phải lớn lên.
Phong cách làm phim đầy tinh tế và giàu nhân văn của Luca Guadagnino
Dưới bàn tay sản xuất của Luca Guadagnino, Diciannove thấm đẫm tinh thần điện ảnh Ý đương đại: chậm rãi, cảm xúc, và đầy quan sát nhân văn. Cái “đẹp” của phim không nằm ở bối cảnh, mà ở cách nhìn con người với sự cảm thông ngay cả khi họ sai hoặc bối rối.
Hình ảnh nam đạo diễn của phim Diciannove - Giovanni Tortorici.
Gương mặt mới của điện ảnh Ý Manfredi Marini
Ở vai Leonardo, Manfredi Marini thể hiện một màn trình diễn tự nhiên, thuyết phục đến đáng kinh ngạc. Anh vừa có nét kiêu ngạo non nớt của tuổi trẻ, vừa chứa đựng sự mong manh khiến người xem cảm thông. Một ánh nhìn, một cái cười nửa gượng nửa kiêu của anh cũng đủ diễn tả trọn vẹn sự mâu thuẫn của tuổi 19.
Diciannove không hẳn là một bộ phim để “hiểu”, mà là để “cảm”. Ai từng ở tuổi 19 sẽ nhận ra mình trong từng ánh nhìn ngơ ngác, từng quyết định sai, từng giấc mơ chưa kịp gọi tên.
Leonardo kết thúc phim vẫn chưa tìm ra câu trả lời và đó chính là thông điệp lớn nhất. Không có bài học nào cho tuổi 19, ngoài việc được sống trọn với nó. Và nếu Call Me by Your Name là câu chuyện về tình yêu đầu đời, thì Diciannove là câu chuyện về chính bản thân - khi ta chưa biết mình là ai.
Xem thêm: Review Phim Zamora: Hành Trình Xây Dựng Giá Trị Bản Thân Của Chàng Trai 30 Tuổi
Xem thêm: Review Phim La Chimera - Giấc Mơ Không Thành Hiện Thực: Chuyến Hành Trình Kỳ Lạ
Bài cùng chuyên mục