Ben Drowned: Giai thoại băng trò chơi bị ám khiến cư dân mạng dựng tóc gáy nhiều năm về trước

Một Creepypasta nổi tiếng về băng trò chơi Legend of Zelda: Majora's Mask cũ của một cậu bé bị chết đuối có tên là Ben.

Tiếp tục với chủ đề những mẩu chuyện kinh dị Creepypasta, như đã đề cập trong bài viết trước chúng ta sẽ đến với một trong những Creepypasta được biến đến nhiều nhất mang tên gọi "Ben Drowned". Nó có liên quan tới tựa game nổi tiếng The Legend of Zelda: Majora's Mask của Nintendo phát hành cho hệ máy Nintendo 64 vào năm 2000.


Ben Drowned - Một Creepypasta được viết rất công phu đến nỗi làm nhiều người tưởng là thật.

Ben Drowned - Một Creepypasta được viết rất công phu đến nỗi làm nhiều người tưởng là thật.

Ben Drowned xuất hiện lần đầu tiên vào 7/9/2010 trên trang chia sẻ 4chan, đăng tải bởi người dùng mang nickname "Jadusable". Creepypasta này được kể lại theo ngôi thứ nhất qua lời tự thuật của tác giả, kể lại quá trình anh ta chơi một băng Majora's Mask mua được từ người bán đồ cũ và gặp phải những tình huống kì lạ đáng sợ sau đó cả trong thế giới ảo lẫn ngoài đời thực.

(Lưu ý: Creepypasta này đã từng được đăng tải một lần vào cuối năm 2012. Bạn đọc có thể bỏ qua nếu như đã từng xem trước đây.)

Post #1 - ngày 7 tháng 9 năm 2010

Trước hết xin nói rằng câu chuyện tôi sắp kể sau đây không hề được sao chép từ đâu cả, nó cũng rất dài nhưng tôi cảm thấy sự an toàn của mình phụ thuộc vào điều này. Liên quan tới một trò chơi điện tử, cụ thể là tựa game Majora's Mask, và cả đời tôi chưa từng trải qua chuyện gì ghê rợn đến như vậy.


(Hình minh họa).

(Hình minh họa).

Trở lại với chủ đề chính, gần đây tôi vừa dọn đến ở trong khu kí túc xá trong trường để bắt đầu bước vào năm thứ hai đại học, và một người bạn đã cho tôi mượn chiếc máy Nintendo 64 cũ của anh ta để giải khuây. Phải nói là tôi thực sự rất hào hứng bởi ý nghĩ được quay lại với những trò chơi từ thời thơ ấu mà đã ít nhất 10 năm chưa hề động tới thật hấp dẫn. Máy đi kèm với chiếc tay cầm màu vàng và một băng Super Smash Bros đã cũ mèm. Mặc dù chấp nhận việc ăn xin thì không thể đòi hỏi, nhưng chẳng bao lâu tôi đã cảm thấy nhàm chán với việc hành hạ CPU LV9.

Cuối tuần đó, tôi quyết định lái xe dạo một vòng khu vực dân cư xung quanh trường để tìm mua vài trò chơi cũ với hy vọng vớ được người bán "gà" nào đó. Cảm thấy thõa mãn sau khi thu được đống chiến lợi phẩm bao gồm một bản Pokemon Stadium, Goldeneye (cái này thì hết xẩy), F-Zero, hai chiếc tay cầm với giá 2 đô la, và khi chuẩn bị lái xe quay trở về kí túc thì bỗng dưng sự hiện diện của một ngôi nhà khiến tôi dừng lại. Đến giờ tôi vẫn không hiểu nguyên nhân tại sao mình lại chú ý tới nó, bởi gara của ngôi nhà không hề có chiếc xe hơi nào, thứ duy nhất ở đó là một chiếc bàn với vài thứ lỉnh kỉnh, nhưng có điều gì đó kéo tôi trở lại.


(Hình minh họa).

(Hình minh họa).

Tin vào linh cảm, tôi bước ra khỏi xe và gặp một ông già. Nếu dùng một từ để mô tả diện mạo của người đàn ông thì có lẽ đó là "cau có", và thật sự tôi cũng không biết diễn tả làm sao nếu các bạn hỏi tôi về nhận xét của mình, chỉ là ở ông ta có điều gì đó khiến tôi cảm thấy căng thẳng. Hãy hình dùng rằng nếu như không phải đang là giữa buổi chiều cũng như có khá nhiều người ở xung quanh thì chắc chắn tôi sẽ không nghĩ đến việc lại gần người này.


(Hình minh họa).

(Hình minh họa).

Nở một nụ cười méo mó trên môi, ông ta hỏi tôi muốn mua thứ gì, và ngay lập tức tôi nhận ra người này bị mù một bên mắt. Lòng trắng mắt bên phải của ông ta đã đục và tôi phải cố gắng nhìn vào mắt trái để tránh xúc phạm trong khi nói rằng tôi muốn tìm vài trò chơi cũ. Đang mải mê với ý nghĩ làm sao để từ chối một cách lịch sự trong trường hợp người đàn ông không biết video game là gì, tôi bất ngờ khi nghe câu trả lời rằng ông ta có vài trò cũ trong thùng. Để lại tôi một mình kèm lời hứa "sẽ quay lại trong nháy mắt", ông ta quay lưng lại và đi về phía gara.

Trong khi nhìn cái dáng tập tễnh khuất vào bóng tối, sự tò mò của tôi nhanh chóng chuyển sang cái bàn với những thứ đang được bày bán trên đó. Có vài bức tranh, phác thảo khá lập dị mà tôi đoán là vết mực loang, chúng giống như thứ mà bác sĩ tâm thần cho bệnh nhân xem trong phim. Sau khi xem qua một lượt, tôi nhận ra lý do vì sao ông ta không bán được cho ai bởi những hình vẽ này chẳng có chút thẩm mỹ nào, nhưng tấm cuối cùng có vẻ như rất giống với Majora's Mask - cùng hình dạng trái tim cũng những gai nhọn tua tủa ra xung quanh.

Ban đầu tôi nghĩ rằng mình bị chi phối bởi hy vọng tìm được trò chơi đó trong buổi mua sắm ngày hôm nay, nên có thể thế lực siêu hình vớ vẩn nào đó đã khiến cho hình ảnh chiếc mặt nạ hiện lên trên những vết mực loang lổ này, nhưng giờ khi ngẫm lại những sự kiện xảy ra sau đó thì tôi không còn dám chắc nữa. Đáng ra tôi phải hỏi người đàn ông ấy về bức hình, hoặc đúng hơn là tôi ước gì mình đã hỏi.


(Hình minh họa).

(Hình minh họa).

Sau một lúc săm soi bức hình, tôi ngước lên và giật mình khi thấy người đàn ông đã đứng đó từ lúc nào, với nụ cười trên mặt chỉ cách tôi khoảng một cánh tay. Phải thú nhận rằng lúc đó tôi đã nhảy dựng lên theo phản xạ và cười chữa ngượng ngay sau đó khi nhận băng game Nintendo 64 từ tay ông ta. Nó có màu xám thông thường, ngoại trừ việc ai đó đã ghi dòng chữ "Majora" lên đó bằng bút đánh dấu đen. Bụng tôi sôi lên vì sự trùng hợp này, nhưng tôi vẫn hỏi người đàn ông về giá bán của nó.

Ông ta trả lời với một nụ cười, nói rằng tôi có thể cầm băng trò chơi hoàn toàn miễn phí và cho biết nó từng thuộc về một thằng nhóc trạc tuổi tôi nhưng không còn sống ở đây nữa. Cách mà ông ta diễn đạt câu nói có chút gì hơi lạ, nhưng lúc đó tôi chẳng hề chú ý bởi còn đang mải mê với việc tìm thấy trò chơi này cũng như chẳng phải bỏ ra một xu nào.


(Hình minh họa).

(Hình minh họa).

Quay trở lại mặt đất, tôi tự nhủ rằng chắc gì đã chơi nổi khi băng trò chơi nhìn khá rệu rã, nhưng phần lạc quan bên trong lại mách bảo rằng có thể nó là một phiên bản beta hoặc bản hack nào đó. Tôi nói lời cảm ơn với người đàn ông và ông ta cười đáp lại, chúc tôi vui vẻ và nói "giờ thì tạm biệt!" hoặc đó là những gì mà tôi nghe thấy, nhưng suốt dọc đường khi quay trở về, tôi vẫn thấy lăn tăn rằng dường như ông ta đã nói câu gì khác. Và cảm giác ấy đã đúng khi tôi khởi động trò chơi sau khi về nhà (khá ngạc nhiên là nó hoạt động bình thường), trong đó đã có sẵn một file save có cái tên khá đơn giản, đó là "BEN". "Tạm biệt Ben" - ông ta đã nói "Tạm biệt Ben" (Goodbye Ben) chứ không phải "giờ thì tạm biệt!" (Goodbye then).

Ngay lúc đó tôi cảm thấy thương hại cho người đàn ông bởi rõ ràng là ông ta đã lẩm cẩm và vì một lý do nào đó, nhầm lẫn tôi với cháu Ben của mình. Cảm thấy tò mò, tôi thử nhìn vào trong file save và bất ngờ khi thấy người chơi trước đã đi được khá xa trong game với gần đủ các tấm mặt nạ và diệt 3/4 trên tổng số boss. Anh ta đã sử dụng những bức tượng ó để lưu game, đang đứng ở Stone Tower Temple, ngày thứ 3 và còn còn chưa đầy một giờ trước khi mặt trăng rơi xuống (sự kiện chính trong game Majora's Mask, thảm khảo tại đây). Lúc đó tôi thật sự cảm thấy tiếc bởi chỉ còn chút nữa là kết thúc game nhưng người này lại bỏ dở. Sau khi tạo một file save mới với cái tên "Link" truyền thống, tôi đã sẵn sàng để trải nghiệm lại thời thơ ấu của mình.


(Hình minh họa).

(Hình minh họa).

Đối với một băng trò chơi trông "tã" như vậy, việc nó chạy hết sức ngon lành đã khiến tôi rất ấn tượng, giống như một tựa game chính hãng chỉ với vài chỗ vấp váp không đáng kể (như texture xuất hiện lộn xộn, hình ảnh của cutscene đột ngột hiện ra rồi biến mất... nhưng đều không quá nghiêm trọng). Tuy nhiên có một điểm khá lạ lùng đó là trong những đoạn hội thoại, các NPC gọi nhân vật của tôi theo đúng tên đã đặt là "Link" nhưng đôi lúc chúng lại nhắc đến cái tên "BEN". "Có thể chỉ là bug hoặc lỗi lập trình nào đó khiến cho dữ liệu trong file save bị lẫn" - tôi nghĩ.

Nhưng phải công nhận rằng, điều này đôi lúc mang lại cho tôi cảm giác hơi rờn rợn, dẫn đến hành động mà giờ đây tôi ước gì lúc ấy mình đừng làm đó là xóa file save "BEN" (vốn định giữ nguyên vì tôn trọng người chơi trước) khỏi băng trò chơi, sau khi vượt qua khu vực Woodfall Temple và hy vọng khắc phục được lỗi. Việc này vừa có hiệu quả lại vừa không, bởi giờ thì NPC chẳng gọi tôi bằng cái gì cả. Trong hội thoại, ở vị trí trong đáng lẽ mà tên nhân vật xuất hiện thì nay chỉ còn một khoảng trắng (mặc dù file save vẫn tên là Link). Bực mình và nhớ đến đống bài tập đang chờ, tôi tạm dừng chơi ngày hôm đó.

(Còn tiếp)

Nguồn: Sưu tầm

Bài liên quan

Bài đọc nhiều nhất

Bài mới trong ngày

Lên đầu trang