Riot chính thức tung phần cuối cùng của bộ truyện: Yasuo xuất hiện, Riven chìm trong quá khứ tội lỗi đau khổ

Phần cuối cùng, liệu Yasuo có ra tay với Riven không?

Đại sảnh đang tĩnh lặng như một nấm mồ chợt bừng lên sức sống. Chiến tu sĩ vũ trang đầy đủ ùa vào qua các cánh cửa, chen lấn qua các dân làng muốn chạy thoát thứ ma thuật nguy hiểm đang nhắm tới họ.

Pháp quan mũi khoằm đã đứng dậy được và đập mạnh quả cầu gỗ xuống bàn.

“Pháp đình sẽ tự phục hồi cân bằng,” bà ra lệnh.

Căn phòng lại tĩnh lặng. Những băng ghế bị lật ngã được dựng dậy. Đám đông ngồi xuống. Người lạ trùm kín mít trước đó gãi mũi và lại gần xem xét những dấu cháy đen thui trên tường. Một chiến tu sĩ ngập ngừng lại gần thứ vũ khí ma thuật.

Riot chính thức tung phần cuối cùng của bộ truyện: Yasuo xuất hiện, Riven chìm trong quá khứ tội lỗi đau khổ

Giữa đống chân bàn gãy, thanh kiếm và vỏ vẫn nằm đó. Một quầng sáng xanh nối giữa những mảnh vỡ. Chiến tu sĩ cúi xuống cầm chuôi kiếm, dùng cả hai tay như thể anh cảm nhận được sức nặng thực sự của cả thanh vũ khí. Dù nứt rạn, nó vẫn giữ nguyên hình dạng.

“Vứt thứ đáng nguyền rủa đó đi!” có ai đó hét lên. Chiến tu sĩ tra kiếm vào vỏ trong lúc có thêm nhiều người khác đến giúp mang nó đi.

“Tôi đã giết ông ấy,” Riven lặp lại. Giọng nói tựa có lại tựa không thuộc về cô. Là cô nói thay lời quá khứ. Cô nhìn từng gương mặt trong phòng. Ký ức ùa về, đánh thức thêm một góc tối trong trí nhớ.

“Riven,” pháp quan nói.

Riven giật mình nhìn sang vị pháp quan.

“Cô có biết mình đang thú nhận điều gì không?” bà hỏi.

Riven gật đầu.

“Sao cô làm thế?”

“Tôi không nhớ.” Đó là tất cả những gì cô có thể nói. Vì đang bị còng, Riven không thể gạt đi những giọt lệ đang lặng lẽ tuôn xuống.

Vị pháp quan nhìn không chớp mắt, chờ đợi có thêm điều gì được tiết lộ, nhưng chỉ hoài công. Bà vẫy tay với viên chấp sự.

“Riven, cô sẽ bị giam trong phòng cho đến bình minh để tất cả những ai muốn nói gì với cô có thể tự do làm thế trước khi cô bị kết tội.”

Riven nhìn xuống những sợi xích quanh cổ tay.

“Tôi và các pháp quan khác sẽ tham vấn tài liệu và các trưởng lão để đưa ra hình phạt thích đáng cho tội của cô.”

Dân làng lục tục rời đi. Người cuối cùng ở lại là hai vợ chồng ông lão. Riven biết điều này vì cô nghe Shava thì thầm với chồng bằng thổ ngữ, dù không rõ lắm bởi cảm xúc tràn ngập trong từng lời. Khi nghe tiếng chân họ bước qua ngưỡng cửa, Riven ngẩng đầu lên. Căn phòng trống vắng—chỉ còn lại cô và những bóng ma quá khứ.

 


 

Khí trời nửa đêm lạnh và trong lành. Vầng trăng rằm treo cao giữa màn đêm. Vẫn có ánh sáng chiếu qua cánh cửa mở rộng của đại sảnh, nhưng không chạm được đến bóng tối đang bủa vây Riven. Chẳng người nào trong đám đông đến để giảng hòa. Các chiến tu sĩ đã đem thanh kiếm đi, nhưng dấu cháy xém bao quanh khiến không ai dám lai vãng. Nhiều người có đứng ngoài cửa, một số còn cầm thêm vài quả trứng gà thối, nhưng rốt cuộc thì vẫn chỉ Riven đơn độc với những suy nghĩ của cô. Giấc ngủ ập đến, nhưng chỉ vật vờ như giấc ngủ của một người biết bình minh tới sẽ là bình minh cuối. Khi có tiếng chân lại gần lúc canh ba, Riven choàng tỉnh.

Riven mở mắt.

“O-fa,” cô nói. “Ông làm gì ở đây thế?”

Ông lão ngồi xuống cạnh cô và mở một bọc vải chứa đầy công cụ. Riven nhận ra những món đồ ông từng dùng để sửa lưỡi cày.

“Trông ta giống đang làm gì đây, cô bé?” Ánh trăng soi rõ những nếp nhăn hằn trên mặt ông, nhưng bóng tối quanh chỗ hai người ngồi không chạm đến ông như Riven tưởng.

“Cô thật bướng bỉnh với mong muốn được chết đấy,” ông trêu cô. “Đấy không phải cách cô tìm được sự cân bằng đâu.”

Ông lúi húi mở còng ở cổ tay và mắt cá Riven. Riven không đẩy ông ra hay bảo ông về nhà dù tâm trí cô thét gào điều đó. Trái tim ích kỷ không cho phép cô. Nếu ông lão là người cuối cùng cô ngồi bên trong đời, Riven muốn thời khắc này kéo dài càng lâu càng tốt. Cô cứ ngồi thế thêm vài phút đến khi nghe tiếng bước chân trên sỏi ngoài đại sảnh. Riven nhìn Asa. Ông mỉm cười, đung đưa cái còng đã mở toang trước mặt cô như thể một thứ đồ chơi.

“O-fa. Nhanh lên. Ông phải trốn đi. Có người đang đến.” Giọng Riven khẩn thiết không có chỗ cho tranh luận. Ông lão ẩn vào một góc tối. Riven cúi đầu như thể đang ngủ. Cô để tóc rủ xuống che mặt, nhưng mắt vẫn mở to.

Một cơn gió mạnh thổi qua rặng cây, xoáy quanh cánh cửa lớn. Ở đó, dưới ánh trăng, hình bóng một người đàn ông hiện lên trên ngưỡng cửa.

 


 

Người lạ đã kéo áo choàng che mặt xuống, để lộ hoàn toàn giáp vai và thanh kiếm. Anh ta ngừng trước cửa, nhưng không như những người khác, tiếp tục tiến vào trong. Chân bước không gây chút tiếng động. Khi còn cách Riven chiều dài một lưỡi kiếm, anh ta dừng lại.

Anh ta với tay ra sau lưng lấy một bao kiếm bằng da trên có khắc cổ ngữ rồi ném xuống cạnh chân Riven.

“Cái gì nặng hơn, Riven?” anh ta hỏi. “Thanh kiếm, hay quá khứ của cô?”

Rõ ràng người lạ biết Riven không ngủ, vậy cô cũng chẳng cần giả vờ nữa. Cô ngước lên nhìn. Khuôn mặt chìm trong bóng tối, nhưng vết sẹo trên mũi vẫn rõ ràng.

“Anh là ai?” cô hỏi.

“Một thanh tàn kiếm khác,” anh ta trả lời. “Cô sẵn sàng nhận tội. Tôi ngưỡng mộ cô vì điều đó.”

Riven thấy mặt anh ta thoáng xúc động.

“Câu chuyện về thanh kiếm của cô vẫn còn nữa,” anh ta tiếp tục. “Cô muốn biết sự thật đã diễn ra không?”

“Tôi đã giết ông ấy. Ông ấy chết là do tôi. Tất cả họ chết là do tôi,” Riven phản pháo. Cô không chắc mình còn chịu được thêm đau thương nữa không.

“Cầm kiếm lên.”

Riven ngồi đó. Cô có thể nghe giọng người đàn ông tức tối.

“Đứng dậy và đối diện với quá khứ của cô đi,” giọng anh ta chắc nịch.

Gió bắt đầu mạnh lên, ào ào thổi quanh căn phòng, hất đổ các băng ghế và buộc Riven phải đứng dậy. Bản năng và ký ức cơ thể dẫn lối cánh tay của cô. Khi Riven đối diện với người lạ, thanh kiếm nguyên vỏ đã nằm trong tay cô.

“Tôi đã nhờ ông ấy phá hủy nó,” cô nói.

“Vậy sao?” giọng người đàn ông chế giễu.

Câu hỏi của người lạ đánh thức một đoạn tâm trí trong Riven. Cô rùng mình trước ảo ảnh đó. Giọng Trưởng lão Souma thật bình tĩnh. Không khí trong thiền phòng chất nặng những suy tưởng và khói nhang. Trưởng lão Souma không phán xét cô vì gánh nặng cô đang mang.

Riven nhìn người lạ trước mặt, thống khổ chợt dâng lên ngập tràn cơ thể cho đến khi chạm tới đôi bàn tay. Cô siết chặt chuôi, rút thanh kiếm cổ ngữ ra khỏi vỏ.

“Tại sao anh ở đây?” Riven hỏi.

Thanh tàn kiếm tuôn trào sức mạnh. Ánh sáng chói mắt hắt bóng lên bốn bức tường.

“Tôi nghe nói cô muốn chết.” Người lạ mỉm cười.

Những bóng ma quá khứ quay lại dày đặc, Riven vung kiếm bừa bãi vào chúng. Kiếm của người đàn ông chặn nỗi buồn và cơn thịnh nộ lại, đưa cô trở về thực tại. Cả hai cùng cuốn vào vũ điệu chiến đấu. Không trung ngân nga và rạn nứt với mỗi cú đỡ và đâm.

“Tôi đến đây để giết kẻ đã sát hại sư phụ tôi.” Anh ta nghiến răng, thở mạnh một tiếng. “Tôi đến đây để giết cô.”

Riven bật cười, mắt ngấn lệ. “Vậy làm đi.”

Chiến binh gió hạ vũ khí, điều khiển không khí xoay vần quanh họ. Ma thuật tạo nên một tiếng kêu chói lói khi anh ta dồn năng lượng vào thanh kiếm cổ ngữ. Chú ngữ Noxus bên trong nó rung lên, những mảnh vỡ tách ra trong chốc lát, đẩy mảnh nhỏ gần mũi kiếm bắn ra ngoài.

Nó bắn đi, lao thẳng vào góc tối nơi Asa đang ẩn nấp. Mẩu kim loại chết chóc ấy sắp cắm ngập vào cổ ông lão. Ký ức đầy mùi nhang trầm lại sộc lên mũi Riven, đưa cô về thiền phòng của Trưởng lão Souma.

“Không!” cô hét lên. Riven thả rơi thanh kiếm, không thể ngăn điều đã từng xảy ra trước đây.

Đúng lúc mẩu kim loại chạm vào da ông lão, nó bị một luồng gió giữ chặt lại. Người đàn ông với vết sẹo trên mũi thờ dài một tiếng, mảnh kiếm của Riven rơi xuống sàn đá, vô hại.

“May là ông thở mạnh đến thế đó, ông Konte,” người lạ nói.

Riven chạy lại ôm ông lão. Cô ngó qua vai, nhìn người lạ. Một cơn gió thổi tóc anh ta bay phất phơ trong lúc anh tay lấy tay lau mồ hôi.

“Ra là vậy.” Người lạ đến gần, nhặt mảnh kiếm lên. Giận dữ trên mặt anh dần chuyển thành thấu hiểu. “Cô đã giết Trưởng lão Souma, nhưng không sát hại người.”

“Rất tiếc. Tôi rất tiếc.” Riven lại sống lại khoảnh khắc cô hằng tìm kiếm. Những lời lẽ bật ra nhanh chóng và nặng nề. Cô run rẩy vịn lấy ông lão.

“Tôi đến gặp ông ấy. Tôi đã cầu khẩn…” Riven cố nén cảm xúc nói ra từng từ. “Tôi đã cầu khẩn ông ấy giúp đỡ. Giúp phá hủy nó. Phá hủy chính tôi.”

“Trưởng lão Souma đã cố phá hủy thanh kiếm của cô,” người lạ nói. Giọng anh ta đanh lại. “Nhưng chúng ta không thể phá hủy quá khứ, Riven ạ.”

Riven biết cảm giác đối mặt với những ký ức không thể quay lại nhưng cũng sẽ không mất đi là thế nào. Cô thấy người lạ cũng có những bóng ma của chính mình. Không khí xao động tĩnh tại dần khi anh thở dài khó nhóc.

“Trưởng lão Souma thuộc trách nhiệm của tôi. Nếu tôi ở đó… đêm hôm ấy… tôi đã bảo vệ được người. Cô không cố ý giết người.” Hai chiến binh đầy thấu hiểu nhìn nhau, rồi người đàn ông đặt lại gánh nặng vô hình của mình lên vai. “Rốt cuộc, người chết là lỗi của tôi.”

“Yasuo?” Ông lão nhìn kỹ hơn người lạ và chợt nhận ra. “Anh thật biết trọng danh dự khi thừa nhận sự thật này.”

“Danh dự của tôi mất lâu rồi, O-fa,” Riven thấy ở Yasuo cùng một sự kháng cự trước hy vọng và tha thứ. Người đàn ông lắc mái tóc bù xù khi trước những gì ông lão nói. “Một sai lầm dẫn đến vô số sai lầm khác. Đó là sự trừng phạt dành cho tôi.”

Lại có tiếng sỏi lạo xạo vang lên. Vị pháp quan mũi khoằm tiến vào hội sảnh. Bà thận trọng đi quanh phòng, xem xét thiệt hại mà trận đấu giữa hai chiến binh sa ngã đã gây ra. Tiếng kim loại vang lên mỗi lần bà đặt chân xuống. Vị pháp quan chậm lại khi đi ngang qua Riven và ông lão. Riven nhận thấy một vòng da treo khóa còng của cô. Khi vị pháp quan đối mặt với người lạ, bà dừng bước.

“Chịu trách nhiệm là bước đầu trên đường chuộc tội, Yasuo ạ,” bà nói đều đều.

“Còn bước thứ hai?” Giọng Yasuo có chút vội vã.

Yasuo nhìn thẳng vào pháp quan. Căn phòng tĩnh lặng như đang nín thở.

Tiếng vị pháp quan vang vọng. “Tự tha thứ.”

Riven nhìn kỹ người chiến binh trước mặt. Anh ta không thể tìm được lời lẽ nào giải thoát mình khỏi nỗi đau. Riven từng muốn chết rất lâu, nhưng khi chứng kiến những gì Yasuo đang chịu đựng, cô biết điều khó khăn nhất là sống với tội lỗi của mình. Yasuo nhìn cô. Liệu anh ta có ở lại và đối mặt với quá khứ?

Người đàn ông mang theo gánh nặng của gió quay lưng rời khỏi hội sảnh, bước vào màn đêm. Riven nắm chặt tay ông lão.

 

Vẫn còn lạnh khi mặt trời lên, nhưng làn mây mỏng báo hiệu thời tiết sẽ sớm ấm áp và ẩm hơn. Khi vị pháp quan mũi khoằm cùng các chiến tu sĩ đến giải Riven đi, bà nhướn mày kinh ngạc khi thấy đống xiềng xích vẫn nằm ngay ngắn trên sàn. Riven đứng dậy, bước ra khỏi đại sảnh để đối diện với tương lai.

Các pháp quan khác đã tập hợp dân làng ở quảng trường bên ngoài. Riven chắc chẳng ai trong số họ muốn nhốt mình một chỗ cùng cô hay thanh kiếm cổ ngữ của cô. Cơn gió thoảng khẽ thổi bím tóc vị pháp quan bay phất phơ.

“Sau khi xem xét chứng cứ và tham vấn các trưởng lão, người phụ nữ Noxus này sẽ gánh chịu tội ác của mình,” pháp quan bắt đầu nói.

Riven nổi da gà khi nghe thấy tên vùng đất cô đã sinh ra. Cô thấy Shava và Asa tựa vào nhau.

“Dù dễ thực hiện, nhưng án tử không giữ thế giới cân bằng,” trưởng pháp quan tiếp tục. “Nó không làm gì để phục hồi sự phá hủy mà tội ác gây ra cho cộng đồng.”

Dân làng gật đầu đồng ý. Ở gương mặt họ, Riven nhận ra những con người thật thân quen; cha và mẹ của người trẻ, con trai con gái của người già.

“Thay vào đó, hội đồng đưa ra một hình phạt lâu dài và khắc nghiệt hơn,” pháp quan tiếp tục. “Chúng ta sẽ cùng giám sát Riven, kẻ lưu đày này, sửa chữa những gì cô ta đã phá hỏng.”

Pháp quan nhìn sang Riven.

“Cô bị tuyên án khổ sai,” pháp quan thông báo. “Bắt đầu từ cánh đồng của ông bà Konte.”

Tiếng rì rầm quét qua đám đông.

“Hội đồng này cũng sẽ giám sát Riven sửa lại hội sảnh. Và nhà cửa của những ai đã bị thiệt hại khi quân Noxus xâm lược.”

Pháp quan nhìn Riven chờ đợi. “Cô có chấp nhận quyết định này không?”

Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Riven. Một cảm xúc mới nghẹn trong cổ cô. Cô nhìn quanh. Bóng ma quá khứ không tan đi sau lời tuyên án đó. Riven nhìn thấy họ hòa lẫn với những người sống. Nó khiến cô ngạc nhiên. Cô đón nhận hình ảnh đó. Cô sẽ chứng tỏ cho họ thấy cô xứng đáng với món quà đã được trao tặng.

“Có.” Riven khó khăn lắm mới tìm lại giọng nói của mình.

Cặp vợ chồng già lao vọt tới, ôm chặt Riven trong vòng tay của họ. Riven thả lỏng người, tựa vào họ như họ đang tựa vào cô.

“Dyeda,” Shava thì thầm qua những lọn tóc lòa xòa của cô.

“Con gái,” cô thì thầm đáp lại.

Bài liên quan

Bài đọc nhiều nhất

Bài mới trong ngày

Lên đầu trang