Ngôn tình Âm Dương Sư: Tỳ x Tửu - Chuyện Chưa Kể (Phần 2)

Nguyễn Tiến Khoa

Với cuộc sống vẫn còn khá bí ẩn bên trong Đại Giang Sơn trước đây, hãy cùng bộ truyện Fan Fiction sau đây xem qua cuộc đời của cặp đôi quyền lực nhất của Âm Dương Sư - Tửu Thôn và Tỳ Mộc ra sao nhé.

 

  • Tác giả: Yezulyking
  • Editor: Thảo Ly
  • Thể loại: Tình cảm và hơn thế nữa~

Xem lại chương 1 tại đây~

Chương 2

Có lần đầu tiên rồi, chuyện sau đó cũng rất thuận lý thành chương. Cho dù không có tình cảm, nhưng chuyện ấy vốn làm người ta vui sướng, có là người biết tự chủ cũng không tránh khỏi nghiện, mà hai yêu quái làm chuyện này cũng càng lúc càng ăn ý hơn.

Tỷ như hai yêu uống rượu ngà ngà say, chỉ cần Tửu Thôn đặt tay lên người Tỳ Mộc, không cần hắn mở miệng, yêu quái tóc trắng tức thì mơ màng kéo quần áo trên người xuống, tựa vào người hắn dụi dụi. Lúc bọn hắn minh mẫn tỉnh táo, chỉ cần xung quanh hơi thanh tịnh, ngồi tán gẫu vài ba câu, cơ thể lơ đãng chạm vào nhau, cũng có thể khiến củi khô bốc lửa mà quấn lấy nhau.

Cuộc sống như vầy kéo dài được một thời gian, Tửu Thôn mới cảm thấy có chỗ không đúng, hắn phát hiện mình không chỉ đơn giản là nghiện chuyện ấy, mà là nghiện Tỳ Mộc, không chỉ thân thể của hắn, mà lòng hắn cũng thi thoảng nhớ tới cậu.

Hắn bắt đầu suy nghĩ lại về đại yêu đi theo hắn mấy trăm năm nay, đột nhiên thấy kẻ đáng ghét ấy trông thế nào cũng thuận mắt, chỗ nào cũng khiến hắn thích. Tửu Thôn ôm chặt lồng ngực đang đập rộn "thình thịch" của mình, đầu óc trở nên mê muội.

Hôm đó, như thường lệ, hai yêu uống rượu nói chuyện phiếm, Tỳ Mộc vừa rót rượu cho Tửu Thôn vừa hào hứng kể lại cho hắn nghe chuyện lạ mấy ngày nay ở Đại Giang Sơn, mỗi khi kể xong một chuyện, Tỳ Mộc đều phải chêm thêm một câu: "Đại Giang Sơn phồn vinh hưng thịnh như bây giờ, đều do bạn thân có cách cai quản!"

Tửu Thôn bưng chung rượu trong tay, trong mắt không có rượu, chỉ có Tỳ Mộc. Hắn chợt nghĩ, nếu có một ngày cậu không ở đây, hắn hẳn rất cô đơn. Tim không hiểu sao chợt đau nhói, vội vàng nốc một hớp rượu.

Tỳ Mộc yên lặng trở lại, nhìn Tửu Thôn hỏi: "Tại sao bạn thân hôm nay cứ nhìn chằm chằm tớ? Tớ có chỗ nào kỳ quái sao?" nói liền cúi đầu nhìn quanh người mình.

Tửu Thôn nhìn sừng quỷ trên đầu cậu, lúc ẩn lúc hiện, trông thật là đáng yêu. Hắn vươn tay ra nhẹ nhàng nắm lấy sừng quỷ, phát hiện chiếc sừng này giống như có mạch máu chảy bên trong, rất ấm.

Tỳ Mộc run rẩy cả người, vội vã ngẩng đầu kéo tay Tửu Thôn ra, cậu đỏ mặt nói: "Bạn thân ơi, chỗ này không được chạm."

Tửu Thôn cười hỏi: "Chỗ nào của ngươi mà ta không được chạm? Hửm?" miệng nói vậy, xong tay hắn vẫn đang mài lấy sừng. Cậu càng nói không được chạm, hắn càng muốn chạm vô.

Tỳ Mộc không ngăn cản hắn nữa, cậu cắn môi dưới, cơ thể nhè nhẹ run.

Tửu Thôn đẩy chung rượu sang một bên, đè cậu ra bàn, cánh tay luồn vào cổ áo di chuyển tới phần eo của cậu, Tỳ Mộc đã thở rất gấp, chống lấy cơ thể đưa môi kề cận. Tửu Thôn lại cắn một miếng trên sừng của cậu.

"A... ha... aa...!..!"

Phản ứng của Tỳ Mộc vô cùng mạnh mẽ, run rẩy kêu thành tiếng, trong mắt mông lung ánh nước. Cậu run rẩy nói: "Bạn thân... bạn thân... đừng cắn nữa, tớ không chịu nổi."

Tửu Thôn làm bộ không nghe thấy, quỳ gối ôm lấy Tỳ Mộc nằm trên bàn vừa liếm vừa cắn, hắn rất thoả mãn với phản ứng dữ dội của Tỳ Mộc, tay của cậu kìm chặt vào lưng hắn, cào ra máu, hắn hưng phấn nghĩ, không ai có thể ép Tỳ Mộc tới mức này, ngoại trừ hắn ra.

Sau khi kết thúc, Tửu Thôn đem quần áo của Tỳ Mộc khoác lên người cậu, rồi đứng dậy đi tắm. Lúc hắn trở lại, Tỳ Mộc còn nằm ở trên bàn, thì ra là đã ngủ rồi. Lần này Tỳ Mộc rất mệt mỏi, Tửu Thôn bế cậu trên đường đi tới suối, sau đó giúp Tỳ Mộc chà rửa khắp người, cậu cũng không tỉnh lại. Ngay cả đùa nghịch sừng của cậu, cậu cũng chỉ lầm bầm vài tiếng rồi thôi.

Tửu Thôn ngắm nhìn Tỳ Mộc ngủ say chỏng vó, đột nhiên bật cười, hắn cảm thấy rất vui vẻ.

Sau lần đấy, vài hôm sau Tỳ Mộc không tới tìm Tửu Thôn nữa. Tửu Thôn nhớ cậu đến mức lòng phát hoảng, quyết định tới tận nơi tìm cậu. Thế mà vừa đi vào đã thấy Tỳ Mộc nằm trên giường ngủ ngon lành. Tửu Thôn tức tới mức suýt chút nữa phá tung cả hang động.

Tỳ Mộc cảm nhận được một luồng yêu khí xông về phía cậu, lập tức tỉnh dậy. Cậu dụi dụi mắt, vừa mở ra thấy Tửu Thôn, cười ngốc vài tiếng, kêu lên một câu: "Bạn thân!" rồi chuẩn bị nằm xuống ngủ tiếp. Tửu Thôn xốc Tỳ Mộc kéo ra khỏi giường, cả giận nói: "Ta đã tìm ngươi hơn mấy ngày không thấy, thì ra ngươi lại trốn ở đây ngủ!"

Đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ của Tỳ Mộc trợn to lên: "Mấy ngày rồi? Từ lần giao hợp với bạn thân, đã qua mấy ngày rồi?"

"Bảy ngày."

"Tớ ngủ tới bảy ngày rồi à..." Tỳ Mộc thì thào.

Tửu Thôn cũng hơi ngạc nhiên, tên ngốc này thế mà lại ngủ tới bảy ngày, nhìn kỹ mới thấy sắc mặt của cậu hơi nhợt nhạt, màu mắt cũng nhạt đi không ít. Tửu Thôn nhướng mày: "Yêu lực của ngươi bị xói mòn, có phải là bị Âm dương sư hạ phù chú không? Hay lại trêu chọc phải mấy tên yêu quái thích lạm dụng pháp thuật?"

Tỉnh táo lại, Tỳ Mộc có thể cảm nhận được yêu khí đang di chuyển xuống bụng rồi tụ kết lại, rất rõ ràng, cường độ vô cùng mạnh mẽ, thậm chí đã có một phần hoá thành thực thể. Rất trướng, khiến cậu rất khó chịu. Mà bởi vì thiếu đi yêu lực che chở, cậu vừa sợ lạnh lại mệt nhoài, chuyện gì cũng không muốn làm.

Tỳ Mộc suy nghĩ một chút, đột nhiên bật cười ha ha, nói với Tửu Thôn: "Thật không hổ là bạn thân."

Tửu Thôn ngơ ngác hỏi: "Cái gì?"

Tỳ Mộc hưng phấn nói: "Bạn thân! Hình như tớ, đã mang thai con nối dõi cho cậu rồi!"

"Không thể nào!" Tửu Thôn lạnh lùng nói.

Tỳ Mộc kéo tay hắn chạm lên bụng mình. Tửu Thôn cảm thấy nhiệt độ trên bụng cậu rất cao, yêu lực giống như dòng sông chảy về nơi đó, tụ lại thành một khối. Hắn nhắm mắt lại dùng yêu lực để cảm nhận. Ở trong khối khí màu đen hiện lên một đôi mắt đỏ, là một yêu thai!

Đầu óc Tửu Thôn chấn động mạnh, vội vã vịn tường. Không thể nào, chuyện này là không thể nào! Hắn đột nhiên nhớ lại có lần hắn từng lừa gạt Tỳ Mộc như này: "Đại yêu đều có thể biến hoá, có thể là đàn ông, mà cũng có thể là phụ nữ. Cho nên, dù ngươi có là một nam yêu quái, khi mang thai con nối dõi, cơ thể tự nhiên có thể sinh ra bộ phận mang thai. Thai nhi do yêu khí thực thể hoá thành. Yêu lực phải mạnh mẽ mới có thể mang thực thể. Mà ngươi, lại rất thích hợp."

Hắn cố gắng ngẫm lại, những câu này lúc đó hắn thuận miệng bịa đặt ra mà thôi. Nhưng thực ra cũng có căn cứ, trước kia hắn từng nhìn thấy nội dung này trong "Bách Quỷ Kỳ Đàm>. Cứ cho là hư cấu, ai ngờ hiện tại lại thành sự thực. Trong thoáng chốc, đầu óc của hắn trở nên hỗn loạn.

Tàng thư phòng Đại Giang Sơn một đống bừa bộn, thường hay có mấy cuốn sách bị ném xuống đất. Tửu Thôn nôn nóng lật mở tìm kiếm từng hàng sách. Xong, hai mắt sáng lên, vươn tay kéo quyển sách đã bẩn thỉu nhăn nhúm ra ngoài, hắn gạt lớp bụi trên mặt sách, đặt bên cạnh chồng sách đã bị xếp đống thành núi, tiện ôm thêm vài quyển đi ra khỏi phòng.

Quyển sách vừa bẩn thỉu lại nhăn nhúm kia là <Bách Quỷ Kỳ Đàm>, được mang cùng gồm có <Yêu thai trưởng thành lịch ký> và <Dựng quỷ bách kỵ>.

Đại yêu quái tuổi thọ dài, số lượng ít, sức sinh sản cũng thấp. Tiểu yêu quái lại thích hợp sinh sản, nhưng lượng biết chữ ít, tuổi thọ lại ngắn. Cho nên, những bộ sách ghi lại và giảng giải cách sinh đẻ nuôi dưỡng con rất thưa thớt. Tửu Thôn phải lục tung lên mới tìm được mấy quyển này. Đa phần còn lại là xuất xứ từ tay Âm dương sư.

Tửu Thôn vừa lật xem sách, vừa cảm thấy hoang đường. Nhưng ngẫm lại, hắn rõ ràng cảm nhận được nơi ấy của Tỳ Mộc, không thể không chấp nhận chuyện này là thật. Đối với chuyện này, chưa nói đến ghét, càng không nói đến vui, chỉ là quá bất ngờ. Hắn chưa từng nghĩ tới chuyện mình sẽ có một đứa con, huống hồ còn do quỷ tướng của hắn sinh cho hắn. Tửu Thôn nhắm mắt lại, tưởng tượng ra cảnh Tỳ Mộc ôm đứa trẻ giống hệt mình trong lòng, cười dịu dàng, lồng ngực bất chợt đầy ngọt ngào, ấm áp khắp cả người, khoé miệng không kìm được cong lên.

Hắn mở mắt ra, quả nhiên đã nhìn thấy Tỳ Mộc. Nhưng cậu không bế con, cũng không cười dịu dàng, chỉ mở to mắt nhìn chằm chằm hắn.

Tửu Thôn vội vã gấp sách lại ném xuống chân, biểu cảm trên gương mặt đổi thành vẻ chán ghét, hỏi: " Ngươi tới đây làm gì?"

"Bạn thân ơi, tớ tới tìm cậu uống rượu." Tỳ Mộc quấn lung tung đồ lên người, run cầm cập nói.

Sắc mặt của Tỳ Mộc nhợt nhạt, sừng quỷ cũng bạc màu. Nhưng tóc cũng không bù xù, đồ mặc trên người vải vóc lại mềm mại, cơ thể rúc vào trong, trông giống như một cục bông mềm.

"Ngươi lại đây." Tửu Thôn ngoắc tay với cậu. Tỳ Mộc ngoan ngoãn đi tới ngồi xuống, tưởng rằng Tửu Thôn sẽ cho mình uống rượu. Thế mà ngồi còn chưa vững đã bị nắm sừng kéo.

"Uống rượu? Ngươi đã như vầy rồi còn muốn uống rượu? Hửm?" Tửu Thôn cảm thấy sừng quỷ của cậu rất lạnh, vươn tay sờ sờ gương mặt cậu, quả nhiên không có chút ấm áp nào. Tỳ Mộc bị bắt thóp nhược điểm, chỉ có thể mở miệng xin tha tội: "Bạn thân ơi, bạn thân ơi, không nên tức giận. Thời tiết này thật là lạnh quá, tớ chỉ định xin một chén uống cho ấm người."

"Không được." Tửu Thôn kiên quyết từ chối. Vừa dứt lời, hắn giương mắt thoáng nhìn Tỳ Mộc, hỏi: "Ngươi thấy rất lạnh sao?"

Tỳ Mộc gật đầu, lại quấn quần áo lên người.

"Bạn thân ơi, trời rất lạnh, cậu còn ở trần, nhất định cũng thấy rất lạnh, tớ chia cho cậu một bộ đồ được không." nói xong, cậu run rẩy cởi đồ ra.

Tửu Thôn nhìn bộ dạng của cậu, cảm thấy buồn cười. Yêu thai trong bụng của Tỳ Mộc đang ngưng kết thành thực thể, yêu lực bị xói mòn rất nghiêm trọng, thiếu yêu lực che chở cho cậu vượt qua trời đông giá rét. Tên ngốc này thấy lạnh, tự dưng cũng cho rằng tất cả mọi người đều lạnh. Hắn đè lại cánh tay của Tỳ Mộc, ôm lấy hông cậu nói: "Lại đây."

Tỳ Mộc còn ngơ ngác, đã bị Tửu Thôn ôm choàng lấy bọc vào trong ngực, cơ thể của Đại yêu nhiệt độ rất cao, khiến Tỳ Mộc run lên, thích ứng được rồi thì cảm thấy ấm áp cả người, cực kỳ dễ chịu.

Tửu Thôn bao bọc cậu trong lòng, ghé vào lỗ tai cậu nói: "Hiện tại ta nói cho ngươi biết, kể từ bây giờ cho tới lúc con được sinh ra, ngươi không được chạm dù chỉ một giọt rượu." Tỳ Mộc gật đầu, đoạn sừng chọc lên mặt Tửu Thôn, hơi ngứa. Hắn nghiêng đầu nhìn, đồ ngốc này thế mà lại đỏ mặt. Thực ra, Tỳ Mộc cũng không để ý hắn nói gì, chỉ là bị Tửu Thôn bọc trong lòng sưởi ấm, người như bị hun nóng chẳng còn biết trời chăng đất hỡi, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.

Tửu Thôn cắn lên sừng Tỳ Mộc một cái, chọc cho cậu run lên. Tỳ Mộc tỉnh táo lại, nhỏ giọng nói: "Bạn thân ơi, chỗ này thực sự không thể chạm đâu."

"Vậy thì ngươi phải nghe lời cho ta." Tửu Thôn hung dữ nói.

Tỳ Mộc gật đầu như con gà mổ thóc. Từ khi Tửu Thôn biết được nhược điểm này của cậu, thường hay nắm lấy nó bắt chẹt cậu.

"Nếu như ngươi thấy lạnh thì phải nói. Mấy nay ta sẽ làm cho ngươi một bộ đồ dày, còn nữa, từ trong cái động núi lụp xụp của ngươi lăn tới đây, sống ở trong điện này."

"Ừm ừm ừm..." Tỳ Mộc gật đầu.

"Ừm?" cậu đột ngột ngẩng mặt lên, lắc đầu nói: "Bạn thân ơi, đại điện này chỉ hợp cho cậu ở, tớ không xứng đâu."

Tửu Thôn thấy phiền nhất là khi Tỳ Mộc nói những thứ này, vươn tay ra nắm lấy sừng của cậu mài mài mấy lần. Tỳ Mộc lập tức yên tĩnh lại.

Hắn bực mình nói: "Ta cho con ta ở. Ngươi đừng lắm lời nữa." nói xong lại trông ra ngoài cửa nhìn một chút, kéo Tỳ Mộc vào trong ngực siết thật chặt, lại nói tiếp: "Mấy ngày nữa tuyết sẽ rơi, ta một thân một mình nhìn tuyết, rất buồn chán, ngươi phải ở với ta. Nghe rõ chưa?"

Qua một lúc lâu, Tửu Thôn còn tưởng Tỳ Mộc đã ngủ thiếp trong ngực hắn rồi, lại nghe được một câu: "Bạn thân ơi, nếu như hàng năm đều có thể cùng nhau nhìn tuyết rơi đúng thời báo hiệu năm được mùa, thì thật là tốt biết bao."

(*) Nguyên văn câu là: Phong niên thuỵ tuyết. Nghĩa là tuyết rơi xuống đúng lúc thì năm sau là năm được mùa.

Tửu Thôn đáp: "Ừ, được."

Tỳ Mộc ngủ thật say.

<Còn tiếp>

Bài cùng chuyên mục