Batman v Superman: Dawn of Justice – Bình Minh Của Công Lý

Quang BD

Marvel Studio đang có những bước đi vượt trội trong việc mang siêu anh hùng của mình lên màn ảnh lớn. Với kế hoạch rõ ràng, chi tiết cho từng giai đoạn để xây dựng một vũ trụ điện ảnh Marvel khép kín và logic, họ đang khiến cho đối thủ trực tiếp của mình là DC comic và hãng phim Warner Bros phải bồn chồn và lo lắng.

Có lẽ chính vì sự cạnh tranh trực tiếp đó, mà vũ trụ điện ảnh của DC đang được xây dựng vội vàng, để giới thiệu nhân vật đến với khán giả, và cũng để đuổi kịp kế hoạch của Marvel. Nên từ Man of Steel, bộ phim bắt đầu lại vũ trụ điện ảnh của DC comic, cho đến Batman vs Superman là một bước đi tắt táo bạo. Điều đó đã ảnh hưởng trực tiếp đến chất lượng bộ phim, khiến nội dung phim bị kéo căng để đảm bảo giới thiệu được nhân vật, xây dựng câu chuyện, làm tiền đề cho các phần phim tiếp theo. Nhưng Batman vs Superman của đạo diễn Zack Snyder không phải là một bộ phim dở. Ở nhiều khiến cạnh, những khán giả yêu thích hai biểu tượng văn hoá đại chúng Mỹ: Batman và Superman có thể hài lòng, vì họ đã được nhìn thấy những chân dung chân thực nhất về hai siêu anh hùng này, cả về mặt lý tưởng hành động, và nội tâm nhân vật.

Câu hỏi được đặt ra trước phim: Vì sao Batman và Superman hai biểu tượng của công lý, hai siêu anh hùng luôn có một mục đích chung là bảo về loài người khỏi cái xấu, lại chiến đấu với nhau?” đã được đạo diễn Zack Snyder lý giải khá tốt ở nửa đầu phim. Batman, kị sĩ bóng đêm, một người đã 20 năm chiến đấu với tội phạm, anh hành động trong bóng tối, giấu mặt, để dằn mặt kẻ ác, không nhận công về mình. Anh khích lệ một thế giới tốt hơn, khích lệ con người, ai cũng có thể làm làm anh hùng, bằng cách chống lại cái xấu. Batman là một biểu tượng, với chiếc mặt nạ, ai cũng có thể là Batman, chứ không chỉ là Bruce Wayne. Batman hơn hết chỉ là một con người bình thường, “giúp” luật pháp thực thi công lý. Superman thì khác, anh có sức mạnh gần như tuyệt đối, như một vị “Chúa” xuống trần gian, không ai ở trái đấy có đủ khả năng đánh bại anh. Superman có thứ quyền năng làm con người sợ hãi và thèm muốn. Chính vì anh khiến con người sợ hãi, nên đối với Superman, người ta e dè, và lo ngại. Chỉ cần Superman trở mặt từ bạn thành thù, thế giới sẽ tan nát.

Superman hiện thân cho khao khát vươn tới đỉnh cao của con người, nhưng cũng vì thế, nó làm cho con người sợ sệt. Ai muốn làm Chúa Trời, ai dám làm Chúa Trời? Vì thế khi Batman, ngay cảnh đầu phim, chứng kiến tất cả sức mạnh kinh hoàng của Superman, chứng kiến sự tàn phá khủng khiếp khi Superman chiến đấu với General Zod, ở trong anh đã xuất hiện sự khó chịu, và căm ghét. Không phải ghen tị, mà tức giận! Sự tức giận của một con người khi nhìn thấy “thế lực siêu phàm” đang hoàn toàn lấn át và có khả năng áp chế thế giới loài người. Anh coi Superman là mối de doạ hơn là một kẻ cứu rỗi, vì Batman đủ mạnh mẽ để không đặt niềm tin vào bất kì thế lực siêu nhiên nào, ngoài chính bản thân mình.

Batman đã hỏi Superman “Ngươi có chảy máu không?” và tự trả lời “Ngươi sẽ phải chảy máu”. Đó chính là sự thách thức của con người đối với Chúa. Chúa có thể có quyền năng, nhưng con người chưa bao giờ sẵn sàng chịu cúi mình, nếu quyền năng đó có nguy cơ trở thành xấu xa. Batman có một bộ óc vô cùng thông minh và nguồn tài chính bất tận. Anh không sợ bất kì thế lực nào, hẳn vậy. Nửa đầu phim Zack Snyder đã xử lý rất tốt. Tiết tấu phim được làm với nhịp độ chậm, để giới thiệu về Batman, nhân vật vốn nằm trong vũ trụ hoàn toàn khác với Batman của Christopher Nolan do Christian Bale thủ vai. Batman do Ben Affleck thực sự là một Batman đi ra từ comic, lì lợm, không nhân nhượng, và có triết lý rất rõ ràng trong việc mình làm. Chính khuôn mặt có phần vô hồn của Affleck lại khiến anh hợp vai một cách đặc biệt.

Ở tuổi trung niên, sau rất nhiều năm chiến đấu chống tội phạm tại Goham, Batman đã trở nên đặc biệt nhẫn tâm và không nhân nhượng với kẻ thủ ác. Sự cố gắng của Zack Snyder trong việc gây dựng vũ trụ điện ảnh DC rất đáng ghi nhận. Không chỉ một Batman lì lợm và lạnh lùng. Mà còn một Alfred – trợ lý đắc lực của Batman do Jeremy Irons thủ vai cũng rất tốt. Hay những nhân vật phụ và cameo khác, tất cả đều xuất hiện ở mức độ vừa phải, đủ tạo ra một kí ức mềm cho khán giả, những ai yêu thích DC comic, như AquamanCyborg… và đặc biệt là Wonder Woman. Mặc dù nhịp phim đôi khi do sự vụng về của phần dựng đã khiến câu chuyện đôi chỗ rời rạc và gây khó hiểu, cũng như những lỗi logic không đáng có, thì Wonder Woman là một trong những nhân tố then chốt cứu cho show diễn của Batman vs Superman trở nên ấn tượng hơn. Xinh đẹp nhưng lạnh lùng, nụ cười rất vừa phải, và niềm kiêu hãnh của một chiến binh, tất cả đều được Gal Gadot thể hiện xuất sắc.

Tôi nhắc đến Superman do Henry Cavill thủ vai sau cùng, vì bộ phim thực chất là phần 2 của Man Of Steel, một phim riêng để giới thiệu Superman được thực hiện năm 2013. Superman, biểu tượng văn hoá đại chúng trong rất nhiều thập kỉ, một nhân vật đã được thể hiện trong rất nhiều phim, với rất nhiều câu chuyện ly kì xung quanh nó, nhưng dường như chưa có hình tượng nào được hiện thực hoá một cách thành công. Superman đại diện cho ước vọng của con người, có quyền năng của Chúa để cứu vớt thế giới, cứu chuộc chính bản thân mình. Nhưng những ước vọng to lớn luôn đi kèm với tham vọng thứ mà khiến con người trở nên độc ác. Nên Lex Luthor kẻ căm thù Superman đã nói “Những kẻ có sức mạnh thì không thể là người tốt”. Câu nói đã phô bày hết nỗi sợ của con người dành cho Superman, của Batman đối với Superman.

Chính vì vậy, tôi thực sự thích cách Henry Cavill thể hiện nhân vật Siêu Anh Hùng trong bộ phim Batman vs Superman, anh làm tốt hơn rất nhiều so với Man Of Steel quá nông cạn và đáng thất vọng. Sự bối rối của một người đang cảm thấy khó xử khi vừa muốn cứu người, nhưng lại làm tổn lại người khác do sức mạnh của mình. Superman không chiến đấu với kẻ xấu như cách Batman làm, anh cứu giúp người đang hoạn nạn. Những cảnh quay liên tục Superman cứu người, thể hiện phẩm chất của anh, giúp cho hình tượng của anh hoàn thiện hơn rất nhiều trong mắt người hâm mộ. Superman là một đứa con lạc loài trong xã hội người, hay một vị Chúa Trời được con người tôn thờ. Cả hai khía cạnh đều được phô bày đúng như bản chất của một Superman đi ra từ Comic, khiến nhân vật gần gũi hơn, sâu sắc hơn, và giàu tính biểu tượng hơn. Biểu tượng cho cái phần Siêu Ngã luôn luôn bằng hết tâm sức trở thành một người tốt trong xã hội.

150 phút là một thời lượng quá ngắn để mang nguyên bộ sậu của Justice League giới thiệu trong một phim sẽ làm tiền đề cho các phim về sau. Những lỗ hổng kịch bản không khó nhận ra, và khiến người ta hụt hẫng vì cách xử lý có đôi chỗ thô thiển, và thiếu logic. Thái độ thù địch của Lex Luthor đối với Superman không được diễn giải thuyết phục, cách trận chiến của Batman và Superman xoay chiều cũng vậy, quá đơn giản và hời hợt. Những cảnh cắt nhanh, những lời nói khó hiểu, và những giấc mơ đầy ám ảnh và siêu thực của Batman không được giải thích rõ ràng. Zach Snyder và những nhà biên kịch David S. Goyer, Chris Terrio có quá nhiều thứ trong đầu, có quá nhiều thứ muốn thể hiện, nên sự tham lam và ôm đồm quá nhiều khiến bộ phim như một mớ chỉ rối tung gây hoang mang cho những ai chưa thực sự tiếp xúc nhiều với DC comic. Nên sự chê bai thậm tệ của giới phê bình là điều dễ hiểu. Ở khía cạnh điện ảnh, bộ phim đã phần nào thất bại trong việc tiếp cận khán giả đại chúng. Nhưng nó hoàn toàn có thể được bù đắp bằng những trường đoạn hành động mãn nhãn, nhân vật xây dựng thuyết phục, trung thành với comic. Sự không trọn vẹn chỉ khiến chúng ta mong chờ nhiều hơn vào phần phim Justice League sắp tới. Batman vs Superman vẫn chỉ là bước đệm sau bước khởi đầu. Nó khởi sắc hơn Man of Steel, nhưng vẫn còn quá nhiều thiếu sót. Nhưng dù ít dù nhiều, vũ trụ điện ảnh của DC comic đang thành hình, và có những thành công nhất đinh. Cuộc chiến của DC và Marvel, của Disney và Warner Bros, giờ mới thực sự bắt đầu.

Bài cùng chuyên mục