WHO đưa chứng Nghiện Game vào danh sách...bệnh tâm thần
Có lẽ sẽ có rất nhiều bậc phụ huynh sẽ cảm thấy rất hài lòng khi nghiện game được đưa vào danh sách các bệnh tâm thần
Việc nghiện game từ lâu đã trở thành một thế lực vô cùng đáng sợ mà các bậc phụ huynh luôn phải e dè. Bất kì phụ huynh nào cũng nghĩ rằng việc nghiện game nó cũng nguy hiểm chẳng kém gì việc mình nghiện ma túy vậy.
Theo những gì CNN mới đưa tin thì Tổ chức Y tế Thế giới WHO đã đưa ra một quyết định vô cùng đúng với ý của các bậc phụ huynh, đó là xếp việc Nghiện Game vào danh sách những bệnh tâm thần trong báo cáo Phân loại Dịch bệnh Quốc tế lần thứ 11 (ICD - 11th edition of its International Classification of Diseases).
Những lý do mà việc nghiện game được xếp vào danh sách này được xét ở những đặc điểm như sau:
Thứ nhất, đó là khi việc chơi game trở thành một thói quen, một hành vi thường xuyên và được ưu tiên hơn mọi hoạt động hàng ngày khác hoặc thậm chí là bỏ qua một bên.
Thứ hai, đó là việc mất kiểm soát hành vi, ngay cả khi đã có những hậu quả tiêu cực xảy ra, hành vi chơi game vẫn không ngừng mà có dấu hiệu tiếp tục leo thang. Khi đó, chẩn đoán cho việc “rối loạn chơi game” sẽ được hình thành, dành một hành vi diễn ra dai dẳng, tái diễn nhiều lần ở mức độ nghiêm trọng.
Thứ ba, chính là tình trạng suy giảm đáng kể và mất cân bằng những chức năng cá nhân, gia đình, xã hội, giáo dục hoặc nghề nghiệp… bao gồm cả những vấn đề về chế độ ăn uống, thiếu hụt trầm trọng hoạt động thể chất.
Tuy nhiên thì việc nghiện game có thật sự quá nguy hiểm đến như vậy hay không? Việc khác giữa thích chơi game, chơi game nhiều (như chúng ta vẫn thường hay như vậy) và nghiện game sẽ được phân biệt như thế nào?
Với ba đặc điểm của mộ người nghiện game được nêu ở trên chúng ta có thể được chúng rất giống với một số trường hợp từng được đưa lên báo, kể cả những trường hợp đột từ vì chơi game nhiều ngày liên tục. Ngoài ra, những đặc điểm đó cũng tương tự với những hội chứng nghiện khác, dễ thấy nhất như “nghiện bài bạc”.
Hơn nữa, để có thể chắc chắn rằng một đối tượng thật sự nghiện game, thì những đặc điểm trên phải xảy ra lặp lại nhiều lần trong khoảng thời gian ít nhất là một năm, chứ không phải là vài giờ hay vài ngày (đôi khi gặp phải một tựa game quá lôi cuốn chẳng hạn).
Ngay cả đại diện của WHO cũng khẳng định rất rõ rằng “có hàng triệu game thủ trên thế giới, ngay cả những người thật sự có đam mê mãnh liệt với game, cũng không bao giờ bị xếp vào danh sách nghiện game” và nói thêm rằng tỉ lệ này là rất thấp. Ngoài ra, “triệu chứng bệnh lý hay chẩn đoán bệnh chỉ có thể được kết luận bởi những chuyên gia sức khỏe được đào tạo bài bản”.
WHO cũng nói thêm, đây không phải một tiền lệ hay sự kết tội cho game mà đơn giản chỉ là dựa theo sự phát triển, xu hướng nổi lên trong dân số thế giới theo hướng chuyên môn mà thôi.
Dù khẳng định là thế nhưng WHO cũng đã nói rằng những trường hợp nghiện game được đưa vào danh sách này chỉ nằm ở một tỉ lệ rất nhỏ nhưng nguy cơ mắc hội chứng này là có thật. Họ cũng đang tích cực nghiên cứu những biện pháp trị liệu với những biện pháp dựa vào tâm lý, hành vi nhận thức của người bệnh và sự hỗ trợ tinh thần đến từ gia đình và xã hội.
Đến đây, chúng ta cũng có thể khẳng định rằng, game không hề xấu, chơi game không phải là một vấn đề nhưng “nghiện game” thật sự là một bệnh lý - theo đúng như nghiên cứu của WHO.
Chúng ta có thể yêu thích một hay nhiều tựa game, có thể dành cả khoảng thời gian dài cho chúng, tuy nhiên cũng cần phải biết cân bằng giữa thế giới thực và thế giới ảo để không khiến chúng ta trở thành những “con nghiện” trong mắt gia đình và bạn bè.
Và cũng nên nhớ, cái gì quá nhiều cũng là không tốt, dù đó là chơi game, xem bóng đá...
Theo Trí Thức Trẻ
Bài cùng chuyên mục