Âm Dương Sư Fan Fiction: Tỳ x Tửu - Chuyện Chưa Kể (Phần 16)

Nguyễn Tiến Khoa

Chuyến hành trình đau buồn của 2 đại yêu quái vẫn trong vòng lẩn quẩn, không biết nơi đâu mà tìm nhau...

 

  • Tác giả: Yezulyking
  • Editor: Thảo Ly
  • Thể loại: Tình cảm và hơn thế nữa~ Lưu ý trước khi đọc

Xem lại chương 15 tại đây~

Chương 16

Trục xe đè lên nền tuyết phát ra tiếng lạch cạch lạch cạch, trong buồng một người một yêu gương mặt đều đỏ, cả người nhễ nhãi mồ hôi.

Khoảng cách giữa các cơn đau bụng càng lúc càng ngắn, mỗi khi bụng co rúc lại, Tỳ Mộc lại theo bản năng dùng sức đẩy xuống, đứa bé chậm rãi đi ra, bụng của cậu lại càng trĩu nặng, phần hông đau nhức, bụng cũng thấy đau, Tỳ Mộc nắm lấy mép cửa sổ, mép cửa tráng sứ bị cào ra vài vết xước. Cậu chỉ ồ ồ thở dốc, không rên rỉ tiếng nào.

"Cậu thấy đau thì kêu ra! Càng chịu đựng không phải càng đau hơn sao?" Độ Biên Cương gấp đến độ không biết phải làm sao, như thể đứa bé trong bụng cậu mới là con của hắn.

Tỳ Mộc không để ý tới hắn, chỉ khi cực kỳ đau đớn mới kêu lên một tiếng. Những tiếng rên trầm trầm bị ép lại trong cuống họng, nhưng chỉ thoáng nghe cũng có thể cảm nhận được biết bao ẩn nhẫn giấu trong đó.

Chiếc xe gỗ dường như đụng phải thứ gì, chợt xóc nảy mãnh liệt, đứa bé thình lình bị đẩy xuống càng nhanh, như thể muốn kéo căng phần xương hông, cơn đau nhói từ dưới bụng vỡ toác ra. Tỳ Mộc ngửa cổ rên rỉ, mồ hôi dày đặc ngưng thành bọt nước đậu ở chóp mũi lung lay như muốn rớt.

Độ Biên Cương vén mành xe la lớn với xa phu: "Đi chậm lại!"

Tỳ Mộc lắc cánh tay Độ Biên Cương, thở hổn hển nói: "Đừng-- đừng-- đứa bé không đợi được nữa."

Thoáng chốc, dưới thân chợt ướt đẫm một mảnh-- nước ối ộc vỡ trào ra ngoài.

Chiếc xe cứ lung lay lắc lư, cũng giúp cậu thúc bách đứa bé chậm rãi đi xuống, Tỳ Mộc cảm giác được đứa trẻ đang từ từ chui ra, không tự chủ được mở rộng chân hơn.

Độ Biên Cương định vén y phục lên kiểm tra, nhưng Tỳ Mộc một mực cự tuyệt, cậu nói cậu tự biết rõ. Thực ra trong lòng cậu cũng chẳng biết rõ gì, mọi thứ đều không hiểu, hoàn toàn dựa vào bản năng để xoay sở. Mới vừa rồi phía dưới đột nhiên tuôn trào ướt đẫm, cậu còn tưởng do mình không khống chế được. Cậu vốn có bộ phận sinh dục nam ở phía trước, nhưng bản thân không khống chế được lại hoá thành bộ phận sinh dục nữ, chuyện xấu hổ này đương nhiên không thể để người ngoài thấy.

Từ lúc này những cơn đau đã không còn khoảng cách, Tỳ Mộc chỉ cảm thấy cơn đau truỵ càng lúc càng lớn hơn trước, cậu không thể kiềm được, kêu thành tiếng.

Cậu không ngừng hỏi đã đến chưa, Độ Biên thoáng trông ra phía ngoài, ánh trăng đã giấu sau mây đen, hai bên đường tối đen như mực, hoàn toàn không nhìn rõ bọn họ đang ở nơi nào.

Tỳ Mộc không dám dùng sức nữa, dốc hết toàn lực chịu đựng.

Cậu đau đến mức quỳ bò trên mặt đất, dần dần không còn kêu được thành tiếng, chỉ có thể nằm thở ồ ồ giống như con cá sắp chết.

Độ Biên Cương dùng một chiếc mền dày bao lấy cậu, run rẩy nói: "Đến rồi, đến rồi, chúng ta đến rồi."

Đại yêu đổ mồ hôi ướt đẫm, y phục dính bết lại trên người. Thần trí của cậu đã có chút mơ hồ, chỉ nghe được một tiếng đã đến rồi. Liền nghẹn một hơi dùng lực đẩy xuống. Ý thức của cậu không còn rõ ràng, nhưng cảm giác đau đớn lại rất sâu sắc rõ rệt, tựa như có một cây dao cùn đang chậm rãi rời khỏi cơ thể cậu, ở trong bụng cậu ra sức lật khuấy. Cậu càng dùng sức sẽ càng đau. Cuối cùng chẳng còn đoái hoài ai đang ở bên cạnh, bắt đầu lớn tiếng kêu đau.

Mây đen tế nguyệt, côn trùng cùng chim muông đang ầm ĩ kêu hai bên đường chợt lặng phỗng, xung quanh chiếc xe ngựa nhất thời vô cùng yên tĩnh, tiếng kêu của Tỳ Mộc lại càng thêm cao ngút, mà nghe cũng càng thêm thê thảm.

Độ Biên đỡ tay Tỳ Mộc chợt ngừng lại, cảm quan của hắn rất bén nhạy, có thể cảm giác được dường như có một mối nguy hiểm to lớn đang tiến lại gần. Thứ đó khí thế tràn ngập, rõ ràng còn cách rất xa nhưng lại khiến lòng người sợ hãi, không cách nào tập trung được. Hắn một tay giữ ở sau lưng của Tỳ Mộc, một tay sờ lên lịch đao nằm bên cạnh.

Tới rồi!

Hai con ngựa đỏ ở trước xe ra sức vùng vẫy, xa phu thậm chí không kéo nổi dây cương, một đợt cuồng phong thổi tới, thùng xe đã bị thổi bay nóc, Độ Biên hét lớn một tiếng rồi cầm đao chĩa thẳng về phía trước.

Liền thấy một yêu quái hoá ra từ trong cơn gió đen, hắn ôm chặt lấy Tỳ Mộc, vô cùng bi thống kêu lên: "Tỳ Mộc, Tỳ Mộc, Tỳ Mộc của ta."

<Còn tiếp>

Bài cùng chuyên mục