Ngày Stan Lee mất, 1 chủ tiệm bán truyện tranh ở California xúc động chia sẻ câu chuyện của mình

Bài viết được dịch từ câu chuyện của một Facebooker tên là Terry Allen. Cám ơn ông vì đã chia sẻ câu chuyện tuyệt vời này.

 

Image may contain: 3 people

Bài dịch có sự giúp đỡ của ad Alice. thuộc Fanpage Hội Quán Marvel & DC

"Trong hôm nay có đến cả hàng ngàn câu chuyện về Stan Lee, và đây là câu chuyện tuyệt vời của tôi về ông. Trong trường hợp có ai đó định hỏi, thì tôi là chàng trai mặc cái áo in hình Moon Knight mà tôi đã làm trong lớp thiết kế đồ hoạ của tôi thời trung học, từ năm 1979.

Lúc ấy nhà tôi có mở một tiệm bán comics, tên là Bonanza Books and Comics ở California từ năm 1973. Chúng tôi có một khách hàng biết đến Stan và cô ấy hứa rằng khi ông đi ngang qua phố này thì cổ sẽ dẫn ông vào đây. Vào năm 1979, chúng tôi nhận được cuộc gọi của vị khách hàng đó và cố gọi nhiều bạn bè và khách hàng đến tiệm nhất có thể. Như đã hứa, cụ Stan đã tới, kể vài câu truyện và ký vào mấy cuốn sách cho tới khi mọi người đều thấy hài lòng.

Qua thẳng tới năm 2013, lúc đó tôi đã chuyển qua sống ở Portland, Oregon. Vào tháng 2, Wizard Word đã mở show đầu tiên của họ trong sân bay quốc tế Portland và mời cụ Stan làm vị khách danh dự. Hàng trăm vé gặp và giao lưu với khách VIP (VIP Meet & Greet Tickets) đều đã được bán hết, thế nên tôi đã phải mua 2 vé ký tặng (Autograph Tickets) với giá 55$ mỗi vé và đi vào với 2 bức ảnh 8x10 được chụp từ năm 1979.

Hàng dài người hâm mộ chờ cụ Stan kí tặng bắt đầu xếp hàng từ lúc 10h sáng và tôi đợi, đợi, và đợi.

Cuối cùng, vào lúc 1h chiều, cụ Stan bước ra từ phòng VIP Meet & Greet và ngồi xuống quầy kí tên với cả một dãy dài vô hạn những vật phẩm cần ký. Tôi hỏi một trong những người làm trong quầy xem cụ Stan đang làm tới đâu và được biết là cụ đang ký với tiến độ cứ 5 món trong 1 phút. Đáng lẽ ra, cụ Stan chỉ ký trong vòng 1 tiếng rồi nghỉ, nhưng khi tới 2h chiều thì ông quyết định sẽ ký thêm cho 1 số người vì hàng còn quá dài. May mắn thay, tôi nằm trong số đó và vẫn kiên nhẫn chờ từng quyển sách một được cụ Stan kí cầm về. Cụ chỉ có vài giây trong lúc kí để gặp mặt và nói chuyện với mọi người, nhưng cụ vẫn lịch thiệp như mọi khi.

Tôi đã đưa người giữ quầy 2 tấm ảnh của tôi và họ chuyền qua nhiều bàn xuống để đến được với Stan. Khi 2 tấm ảnh của tôi tới, Stan đã dừng lại và nhìn lại chúng trước khi nhìn lên tôi và nói, "Tôi chưa bao giờ nhìn thấy những tấm ảnh này, chúng được chụp lúc nào thế?"

Sau đó cụ Stan vỗ vai một người phụ nữ trẻ ngồi sau cụ và chỉ vào vợ ông trong tấm hình - Joanie và nói "Nhìn Joanie kìa, trông cô ấy đẹp thật nhỉ?" Tôi nhanh chóng giải thích về bức ảnh và chỉ vào tôi trong bức ảnh và nói, "Đây là cháu lúc 18 tuổi và giờ cháu đang đứng trước bác vào lúc 52 tuổi đấy."

Cụ Stan đã kí vào 2 tấm ảnh và đưa tay ra bắt tay tôi, "Rất vui khi được gặp cháu lần nữa"

Xin cảm ơn cụ Stan, không chỉ vì di sản của cụ, mà còn vì cụ đã dành cho tôi một "khoảnh khắc Stan Lee" ngắn ngủi mà tôi không bao giờ quên.
Excelsior, my friend!"

Bản dịch thuộc về Fanpage Hội Quán Marvel & DC

Bài liên quan

Bài đọc nhiều nhất

Bài mới trong ngày

Lên đầu trang