Truyền thuyết 4 kị sĩ Khải Huyền kỳ 1 - Kị mã chinh phục Conquest - hay Kị Mã của sự bệnh dịch trong Darksider
Tương truyền rằng trong cánh tay phải của Chúa có ẩn tàng bảy cái thiên ấn. Khi Chúa mở bốn cái dấu đầu tiên, sẽ có bốn quái thú hình người cưỡi trên bốn con kỵ mã màu trắng, đỏ, đen và xanh xám; tượng trưng cho sự xâm lược, chiến tranh, đói kém và chết chóc.
Chuyện về “bốn kỵ sĩ của ngày tận thế” đến hủy diệt thế giới được viết trong quyển sách cuối cùng của kinh Tân Ước, đó là cuốn Sách Khải Huyền của Thánh Gioan – có nội chủ yếu nói về những lời tiên tri vào ngày phán xét cuối cùng.
Bốn kị sĩ Khải huyền trong Kinh Thánh-Họ vốn không hề có tên và chỉ được phân biệt dựa trên màu sắc các con ngựa đi cùng cũng như những tai họa mà họ mang đến. Tuy nhiên, người ta thường gọi các kỵ sĩ là Cái Chết, Chiến Tranh, Bệnh Dịch và Nạn Đói.
Đây là một câu chuyện về các bí ẩn cũng nhưng nguồn gốc xoay quanh các kị sĩ này.
Mỗi kì sẽ là một câu chuyện về nguồn gốc của từng kị sĩ, về 12 phong ấn mở cổng địa ngục, về lí do Lucifer mở được phong ấn của các kị sĩ trên và khống chế đựợc họ .
Tứ kị sĩ đã từng là những vị thần chính nghĩa, đã từng là những người tốt và đã từng là những thống lãnh can đảm.
Nhưng tại sao thiên đường đã chối bỏ họ!? Hãy chờ đợi câu trả lời trong các kì sau .
CHƯƠNG I:PHONG ẤN ĐẦU TIÊN (Kị mã chinh phục)
Khi phong ấn đầu tiên được mở , một con ngựa trắng sẽ tung cánh bay giữa trời xanh hí vang khắp nơi, trên lưng của nó là một kị sĩ mặc áo giáp bạc, đầu đội vương miện, tay cầm cung oai phong. Đó chính là Conquest.
Conquest (Chinh Phục) chính là kị sĩ đầu tiên , người mà sau này ta biết đến với cái tên Pestilence (Bệnh dịch, suy tàn)
Conquest khi còn là thần, mỗi khi giáng thế đều được tung hô và ca tụng, ông đem đến chiến thắng cho thành trì và quốc gia nào đó trong cuộc chiến. Ông luôn chìm đắm trong lời khen, rượu và các chiến lợi phẩm.
Rồi một ngày kia ông chợt buồn chán vì những lời mĩ miều . Ông đã phá bỏ điều Chúa dặn dò, ông đi đến trước thời điểm người mở cửa và đến địa điểm ngược lại.
Hỡi ơi trước mắt ông là tất cả những điều ghê tởm nhất, những xác thịt thối rửa và bị loài ăn xác giày xéo, những tiếng oán than vang lên khắp nơi. Ông nhìn quanh thì thấy 3 kị sĩ còn lại đang ở đó. Ông bước lại gần và hỏi War:
-Tại sao, tại sao lại thế này ?
War cười khẩy mỉa mai:
-Ôi Conquest cao quí , thế ngài nghĩ chiến công mà ngài có được là từ đâu ngoài từ những thứ này chứ.
Conquest lùi lại rồi nhanh chóng nhìn qua Death, tuy nhiên hắn đã đi từ lúc nào cùng với Famine. Tất cả đã chấm dứt, mọi cuộc chiến đều như thế, chiến thắng của sự chinh phục hoặc xâm lăng đều leo lên từ xương máu và nước mắt.
Suốt ngày hôm sau, ông im lặng khi chung quanh đầy tiếng cười, ông nhìn ra những bộ mặt kia, sự giả dối, sự thèm khát và tham lam. Một người đem rượu đến bên ông.
-Cảm ơn ngài đã đem đến chiến thắng cho chúng tôi! ...
-Nếu ta đem chiến thắng cho thành trì kia thì sao?
-Thưa...
Tên người trần đó lúng túng, hắn là vua của 1 quốc gia nhưng đứng trước một vị thần thì hắn nhỏ bé vô cùng. Hắn không dám làm phật ý một người đầy quyền năng...
Conquest đứng dậy rời bữa tiệc lòng đầy nghi ngờ, ông nghi ngờ tất cả, nghi ngờ thế giới loài người. Nảy nỡ trong ông sự chán ghét mọi thứ.
Khi đến cổng trời, ông bắt gặp Death đang ngồi đọc sách, ông tò mò dừng lại hỏi:
-Thần chết, ông đang đọc sách gì đấy?
- À, tôi đang đọc quyển sách có tựa đề "Sống mãi cùng đất trời"
-Ha, chẳng phải chúng ta vẫn như thế sao?
- Um, tôi cảm thấy ganh tị với loài người.
-Hửm, tại sao?
Death gấp cuốn sách lại, nhìn mông lung về hướng trần gian, hiếm khi thấy death xuất hiện trong vầng ánh sáng vàng của công thiên đường, ông thường cưỡi ngựa xám về vùng đất bóng tối của mình dưới lòng đất. Ông không lẳng tráng câu hỏi của Conquest, ông quay sang nhìn người đàng ông phát ra ánh sáng chói trái ngược với cái u ám trong áo choàng của ông. Death chậm rải trả lời:
- Vì họ có thể chết!
- Hum, tôi vẫn không hiểu?
- Họ có thể chết bất cứ lúc nào, mỗi giây phút cuối cùng luôn đẹp nhất, họ có thể chiến đấu và sinh tồn vì lí do đó.
Conquest im lăng, nhìn Death leo lên lưng ngựa và rảo bước đi và không quên quay lại nói :
-Đừng quá thân thiết với loài người, khi này họ tôn vinh ông nhưng sẽ có lúc họ suy tàn theo năm tháng và oán trách ông, đó là sự khắc nghiệt của nhân gian.
Kể từ đó, Conquest đã có nhiều chuyển biến trong niềm tin và suy nghĩ , không biết từ khi nào Conquest mang trên mình cái tên Pestilence đầy chết chóc. Chỉ biết rằng thiện ác trong người của Pestilence vẫn ở mức độ chưa rõ ràng.
Sự tàn khốc của ông cũng không ở mức độ cao bằng 3 kị sĩ còn lại.
Bài cùng chuyên mục