Bobb là một chú chó hoang sinh sống ngoài đường phố của Los Angeles từ rất lâu rồi. Nó có dáng đi tập tễnh và bộ lông dài, xoăn kên chặt. Bobb vẫn sẽ mãi là chú chó vô gia cư nếu không có may mắn được gặp những nhân viên của trại cứu hộ Synergy, thuộc miền Nam California.
Bobb không nhà cửa và đau khổ nhất là nó không có một người chủ yêu thương. Nó chỉ biết lang thang một mình nay đây mai đó, trong lòng thành phố rộng lớn này. Không ai biết quá khứ của sinh vật này ra sao, điều gì đã đẩy chú chó ra đường, một mình đối diện với cuộc sống. Người ta cũng khó có thể hình dung cuộc sống bình thường của Bobb ra sao trước khi được đưa về trại cứu hộ.
Loài chó lông dài và xoăn như Bobb cần được thường xuyên cắt tỉa lông từ 4-6 tuần một lần. Nhưng Bobb đã không được ai quan tâm chăm sóc đã 10 năm. Cũng đã 10 năm, Bobb không được ai cắt tỉa lông. Bộ lông vì thế cũng mang tới nhiều đau đớn cho chó nhỏ.
Những người chăm sóc tại trung tâm Synergy cho biết khi họ tiến hành cạo bộ lông của Bobb, họ đã nhận ra Bobb đã mất đi chân trái. Lông cuốn dày và quá chặt là nguyên nhân của sự mất mát này. Bên cạnh đó, Bobb gần như bị móm vì đa số răng của chú chó đã bị sâu.
Bobb được các nhân viên của trại cứu hộ chăm sóc rất tận tình. Cô Carla, giám đốc trung tâm cưu hộ đã đặt cho Bobb cái tên Amaze-Bobb (chú chó kỳ diệu). Sự phục hồi và trở lại với cuộc sống hàng ngày của chú chó nhỏ khiến mọi người đều cảm động. Khi hồi sức trở lại, Bobb bắt đầu hoạt động như một chú chó bình thường. Chạy nhảy, vui đùa. Dường như Bobb không hề nhớ đến những tháng ngày khó khăn đã qua, những điều mà chú chó nhỏ nhận được trong hiện tại khiến nó vui sướng và hết mình tận hưởng.
Không biết có phải Bobb chứa trong tấm thân bé nhỏ của nó một nguồn năng lượng tích cực hay không mà khi tiếp xúc với những người khuyết tật, Bobb được mọi người vô cùng yêu quý. Ôm chú chó bé nhỏ trong tay, rất nhiều người đã nở nụ cười. Câu chuyện lang thang 10 năm để rồi được phục hồi trở lại trong tình thương yêu, sự chăm sóc của Bobb đã mang đến hy vọng cho rất nhiều người.
Bobb được tiếp nhận vào trung tâm cứu hộ ngày 21 tháng 01 năm 2015. Đến tháng 5 năm ấy, sau rất nhiều những hoạt động cùng với các nhân viên của trung tâm, Bobb trải qua một trận ốm thập tử nhất sinh. Mọi người đều rất lo lắng cho chú chó nhỏ. Đã có những khoảnh khắc mà các nhân viên nghĩ rằng Bobb sẽ không thể tiếp tục kiên cường. Nhưng rồi, chú chó nhỏ vẫn vượt qua để ở lại với cuộc sống, với mọi người. Nguồn năng lượng tích cực, tình yêu cuộc sống ẩn tàng trong Bobb có lẽ đã giúp chú chó rất nhiều.
Cuối cùng dù rất thương Bobb, Clara, giám đốc trung tâm cũng hiểu rằng, cô cần tìm cho Bobb một mái nhà thực thụ, nơi có một người chủ sẵn sàng nhận nuôi, chăm sóc và bảo vệ chó nhỏ.
Một gia đình đã nhận nuôi Bobb. Từ lần đầu tiên gặp gỡ, họ đã tìm thấy một sự liên kết với chó nhỏ. Điều đáng mừng nhất là tình thương của những người chủ mới dành cho Bobb sẽ lâu dài. Ngoài Bobb, gia đình này còn có 2 chú chó Husky và một chú mèo, tình yêu thương động vật thực sự xuất phát từ trái tim họ. Đây là điều quan trọng nhất để chắc rằng Bobb không phải lang thang thêm một lần nào nữa.
Cuộc sống của chú chó nhỏ như một cuốn chuyện cổ tích có cái kết thật đẹp. Câu chuyện ấy ghi lại sự kiên cường của một chú chó nhỏ, 10 năm lang bạt nhưng khi được yêu thương, chăm sóc trở lại em vẫn có thể vui vẻ, hạnh phúc như chưa có điều gì xảy ra. Câu chuyện cũng đong đầy trong đó niềm tin, niềm hy vọng mà chúng ta có thể đặt vào hai chữ “Tình thương”. Đó là điều kỳ diệu mà những nhân viên cứu hộ và người chủ mới đã, đang và sẽ mang lại cho chú chó nhỏ. Chính tình thương đã viết nên cái kết thật đẹp cho câu chuyện này.
Còn bạn, bạn có tin vào tình thương đang còn hiện hữu giữa chốn trần ai nhiều bất công, lắm thị phi này? Câu trả lời có lẽ lại nằm trong chính trái tim bạn.
Khi bạn còn có thể trao cho những tạo vật khác sự dịu dàng của mình, tình yêu vẫn còn ở đó. Nếu bạn đang đọc bài viết này, trái tim cũng đang khe khẽ ngân lên sự mừng vui dành cho chú chó nhỏ, thì xin chúc mừng. Tình yêu vẫn đang ở trong trái tim bạn. Xin hãy dũng cảm giữ lấy nó, và biểu hiện nó nhiều hơn trong cuộc đời.
Cách duy nhất để tình thương không mất đi, không cằn cỗi có lẽ chỉ có một: Đó là để chúng được biểu hiện, trong mỗi suy nghĩ, hành động của bạn. Xin hãy viết nên những câu chuyện thật đẹp bằng tình thương ấm áp trong trái tim bạn. Thế giới gai góc này cần lắm những câu chuyện nhân văn như thế.
Cái kết đẹp cho chú cho lang thang mất chân
Hy Văn