LMHT - Tự sự của Deft: "Tôi chỉ muốn tiếp tục mơ mộng"
Nhìn lại quãng đường sự nghiệp, Deft chỉ đơn giản là muốn tiếp tục mơ mộng mà thôi
Nhìn lại quãng đường sự nghiệp, Deft chỉ đơn giản là muốn tiếp tục mơ mộng mà thôi
Tôi đã từng tự hỏi Deft là ai.
Giống như, anh ấy thực sự là ai?
Bạn thấy đấy, tôi và Deft khác nhau. Đối với tôi, anh ấy là một danh tính mà tôi đã tạo ra. Anh ấy đại diện cho phiên bản lí tưởng nhất của một tuyển thủ. Anh ấy như một cái máy. Khi tôi thất vọng về bản thân, khi kết quả không như ý muốn của tôi... tôi sẽ trở thành Deft, và tôi sẽ tự thúc đẩy bản thân mình. Tôi luyện tập không ngừng nghỉ, đấu tập không ngừng nghỉ, xếp hạng đơn không ngừng nghỉ. Khi mới vào nghề, tôi thường làm theo thói quen đó, và Deft gần như chiếm lĩnh hoàn toàn cuộc sống của tôi. Tôi không còn là Kim Hyeok-gyu nữa. Tôi chỉ là Deft.
Đánh mất chính mình. Tôi đã mất đứa trẻ yêu Liên Minh Huyền Thoại .
Và tôi nhớ đứa trẻ đó. Đứa trẻ đó thật tình cảm. Anh ấy không ngại cảm nhận mọi thứ. Tâm trí anh lang thang. Đứa trẻ đó nằm mơ. Nhưng Deft có tính cạnh tranh rất cao. Anh không có cảm xúc. Và theo thời gian, khoảng cách này giữa hai người ngày càng lớn, và nó ngày càng lớn hơn. Nó gây cho tôi rất nhiều căng thẳng và đau khổ. Và điều đó đã dẫn tôi đến những khoảnh khắc mà tôi cảm thấy muốn bỏ cuộc.
Nhưng tôi không cần phải nói với bạn rằng tôi đã không bỏ cuộc.
Bạn biết những gì đã xảy ra trong năm nay.
Và tôi có thể chia sẻ điều gì đó với bạn không?
Tôi vẫn không bỏ cuộc. Tôi vẫn chưa xong. Tôi sẽ trở lại vào năm tới.
Tôi muốn cho bạn biết lý do tại sao.
Tôi không thể nói dối, khi tôi thấy nhà lính của EDG hồi sinh trong trận đấu đó... Tôi chỉ không thể tin được mà thôi. Tôi chưa bao giờ phải trải qua bất cứ điều gì như vậy trước đây trong sự nghiệp của mình. Tôi đã xem các clip trên Youtube về thứ tương tự. Nhưng để điều đó xảy ra tại CKTG, ở tứ kết, trước đội tuyển đó? Tôi không biết phải nói gì hay nghĩ gì. Tôi đã tự hỏi mình rằng "tôi có thực sự không muốn giành chiến thắng không?" Nhưng giữa trận thua đó và trận đấu tiếp theo, tôi nhận ra đó không chỉ là vận rủi. Đó là lỗi của tôi. Tôi có thể làm tốt hơn để kết thúc ván đấu đó. Lẽ ra nó không nên như vậy. Và theo một cách nào đó, điều đó đã giải phóng tôi. Tôi không cảm thấy mình tồi tệ, tôi đã cảm thấy được trao quyền, và chúng tôi đã thi đấu thực sự tốt cho tới khi kết thúc. Điều này nghe có vẻ điên rồ nhưng tôi gần như biết rằng chúng tôi sẽ giành chiến thắng trong loạt đấu kể từ đó.
Và hôm đó cũng là sinh nhật tôi.
Và thông thường, tôi chỉ dành ngày hôm đó một mình trong phòng sau khi thua tại CKTG. Nhưng năm nay tôi phải dành nó cho tất cả bạn bè và người hâm mộ của mình ở New York sau khi chúng tôi đánh bại EDG. Tôi nhớ mình đã đứng trên sân khấu, nhìn mọi người cổ vũ cho chúng tôi, cho tôi… và tôi nghĩ, Thế giới thật rộng lớn, có rất nhiều người – nhưng hôm nay, tôi là người hạnh phúc nhất.
Tôi để mình được cảm xúc. Và mặc dù tôi đã cảm thấy khoảng cách giữa Deft và Hyeok-gyu ngày càng thu hẹp trong vài mùa giải trước, nhưng vào thời điểm đó, tôi cảm thấy rằng họ gần như đã trở thành một. Tôi cảm thấy như có sự cân bằng giữa hai người. Và tôi cảm thấy rằng bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra đối với đội của chúng tôi.
Tôi không còn là Kim Hyeok-guy nữa. Tôi chỉ là Deft
Đối đầu với Gen.G trong trận bán kết, tôi hoàn toàn tin tưởng vào chúng tôi. Thành tích của chúng tôi trước họ trong năm không tốt. Nhưng nó không quan trọng với chúng tôi. Chúng tôi không phải là cùng một đội. Tuy nhiên, chúng tôi biết họ giỏi như thế nào. Và đối với cá nhân tôi, tôi biết rõ về họ. Tôi đã từng chơi với Chovy và Doran trước đây. Họ là bạn của tôi.
Tuần đó ở Atlanta, tôi đã nhận ra điều này về hành trình của mình trong năm nay: Tôi đã gặp tất cả những người quan trọng trong quá khứ của mình. Theo một cách nào đó, tôi đã phải đối mặt với rất nhiều thất bại của chính mình.
Ví dụ, ở vòng loại khu vực vào tháng 9, tôi đã đấu với Rascal và Cuzz, những người mà tôi đã chơi cùng ở Kingzone nhiều năm trước. Sau đó, tôi gặp những người bạn của mình tại EDG ở tứ kết, vòng đấu mà chúng tôi luôn thua. Và ở bán kết, điều tương tự cũng xảy ra với Gen.G. Rất nhiều người trong số những người chơi này đã đồng hành cùng tôi trong một thời gian dài. Thật khó để đối mặt với họ, nhưng nó cảm thấy quan trọng. Tôi đã mang theo cảm giác đó đến tận San Francisco.
Tôi chưa bao giờ tham dự trận chung kết với tư cách là một tuyển thủ, nhưng vào năm 2014, tôi đã đến ủng hộ Samsung White ở Seoul vì tôi đang khoác áo Samsung Blue. Chúng tôi đã thua họ ở bán kết với tỷ số 3–0. Và tôi nhớ mình đã buồn như thế nào - tôi đã thất vọng như thế nào khi không phải tôi là người đứng trên sân khấu đó. Tôi nghĩ lại khoảnh khắc đó cách đây vài tuần ở San Francisco. Đứng đối diện với T1, nghe đám đông cuồng nhiệt trong lễ khai mạc… Tôi nghĩ, cuối cùng thì mình cũng ở đây.Tôi hơi xúc động trong vài giây, nhưng tôi tự nhắc mình phải bình tĩnh lại và tập trung.
Hành trình của tôi đã đưa tôi đến với một trong những người bạn thân nhất của mình: Min-seok. Mặc dù tôi mới chơi với Keria được một năm nhưng em ấy có ý nghĩa rất lớn với tôi. Vào năm 2020, em ấy sẽ luôn nói với tôi: Em sẽ đảm bảo rằng chúng tôi sẽ giành chức vô địch thế giới cho anh. Và vì vậy, đối mặt với em ấy trong trận chung kết… thật là xúc động. Nhưng cả hai chúng tôi đều biết thỏa thuận. Chúng tôi đã mơ về khoảnh khắc này cả đời mình.
Có lẽ tôi đã mơ lâu hơn một chút.
Khi trận đấu kết thúc, tôi thậm chí còn không nhận ra rằng chúng tôi sắp vô địch thế giới. Nó giống như bất kỳ khoảnh khắc nào khác - giống như tôi đang chơi trò chơi mà tôi vẫn luôn chơi, làm những gì tôi luôn làm. Nhưng với một vài bản hit cuối cùng, tôi nghe thấy đám đông và tôi nghe thấy đồng đội của mình….
Và tôi nhận ra mình là nhà vô địch thế giới.
Ngay cả bây giờ tôi cũng khó giải thích ý nghĩa của nó. Tôi cảm thấy niềm vui thuần khiết . Tôi biết niềm hạnh phúc mà tôi cảm thấy thậm chí còn lớn hơn vì mọi thứ đã đến trước đó. Tôi đã mong muốn khoảnh khắc này một cách tuyệt vọng quá lâu để cuối cùng cũng đạt được nó - nó có ý nghĩa tất cả đối với tôi. Tôi nhớ đã có rất nhiều ngày thất vọng với bản thân, không thích chơi LMHT , rơi vào vòng luẩn quẩn không lành mạnh. Và vài năm gần đây, tôi nhận ra rằng mình có thể xả hơi. Tôi là người. Điều đó đã giúp tôi thắp lại niềm đam mê của mình. Bây giờ tôi hiểu rằng tất cả những thăng trầm trong sự nghiệp của tôi, những lần cận kề, những thất bại… tất cả đều dẫn tôi đến thời điểm này. Họ đã biến tôi thành con người như ngày hôm nay.
Họ đã biến tôi thành một nhà vô địch.
Tôi biết mình sẽ không thể nói ra những lời đó nếu không có gia đình, đồng đội, huấn luyện viên và toàn thể nhân viên của đội.
Khi tôi bị thương, khi tôi cảm thấy kiệt sức - bạn bè, gia đình và đồng đội luôn ở bên tôi. Cho dù tôi phải đối mặt với bao nhiêu lời chỉ trích, họ vẫn luôn tin tưởng vào tôi. Tất cả những tin nhắn tôi nhận được khi về nhà từ những người đồng đội cũ và bạn bè, chúng chỉ khiến lòng tôi rộn ràng.
Và với những người hâm mộ của tôi: Cảm ơn các bạn rất nhiều.
Thật buồn cười, khi tôi đang chơi tốt trong sự nghiệp của mình, đôi khi sự ủng hộ của họ giống như một gánh nặng, nói thật là vậy. Giống như những kỳ vọng này tôi đã phải đáp ứng. Nhưng khi tôi làm không tốt, họ vẫn ở đó, vẫn gửi cho tôi những tin nhắn tích cực và cổ vũ tôi? Đó là điều đã ngăn tôi từ bỏ. Tất cả chúng ta đã cùng nhau đi trên con đường này. Hành trình của tôi là của họ - của họ là của tôi. Tôi hy vọng tôi làm cho bạn tự hào.
Và tôi hy vọng tôi đã cho một số người thấy rằng bất kể bạn đã trải qua điều gì, cho dù con đường phía trước có khó khăn đến đâu: Hãy tiếp tục. Những khó khăn mà bạn có thể gặp phải trong suốt cuộc hành trình sẽ chỉ làm cho việc đạt được mục tiêu của bạn thậm chí còn tuyệt vời hơn.
Và nếu tôi thành thật? Năm nay thật đặc biệt…. Tôi đã có niềm vui nhất trong cả cuộc đời mình.
Tôi tìm thấy những gì tôi đã được tìm kiếm.
Tôi tìm thấy sự bình yên.
Tôi đã tìm thấy chính mình .
Và với tấm lòng biết ơn, tôi muốn ở lại và tạo thêm nhiều kỷ niệm vui với đồng đội và người hâm mộ, để tiếp tục hành trình này. Bây giờ tôi có thể nói rằng một ngày nào đó tôi sẽ có thể rời khỏi LMHT mà không phải hối tiếc.
Nhưng vẫn chưa phải là ngày đó.
Hẹn sớm gặp lại.
—Deft
Bài cùng chuyên mục