Tiếp nối với chuyện ít ai biết trong lòng lãnh địa Đại Giang Sơn, hãy cùng tìm hiểu thêm về cuộc sống của Tửu Thôn và Tỳ Mộc cùng nhau ra sao trong phần 3 này nhé.
- Tác giả: Yezulyking
- Editor: Thảo Ly
- Thể loại: Tình cảm và hơn thế nữa~ Lưu ý trước khi đọc
Xem lại chương 3 tại đây~
Chương 4
Trên giường, hai yêu, hai chiếc gối, hai cái chăn.
Tửu Thôn mở to mắt nhìn trần nhà chạm trổ vuông vức, trong lòng vô cùng phiền muộn. Hắn cả một ngày ôm đầy suy nghĩ "Ôn hương nhuyễn ngọc" trong lòng, nhưng thực tế lại là nằm một bên ôm chiếc chăn lạnh. Hắn rất buồn bực. Tỳ Mộc xoay người lại, nhìn hắn trợn tròn mắt, cười nói: "Bạn thân, thì ra cậu cũng chưa ngủ."
Tửu Thôn liếc nhìn cậu một cái, làu bàu: "Suýt thì ngủ rồi."
"Bạn thân, đừng gạt tớ. Rõ ràng cậu đang rất tỉnh táo." Tỳ Mộc bọc chặt người, chỉ lộ ra cái đầu, hưng phấn uốn qua uốn lại như con sâu, trong mắt đầy vui vẻ.
"Làm gì mà vui như vậy?" Tửu Thôn quay đầu lại, không kìm được cong khoé miệng hỏi.
"Bạn thân, tớ đang nghĩ đến chuyện mấy ngày nữa Bình An kinh nhất định vô cùng náo nhiệt, mọi loại món ăn đều có. Vậy có thể cho đứa bé ăn thật no thật no, ăn no rồi lớn lên sẽ khoẻ mạnh. Sau này trưởng thành trở thành một đại yêu quái mạnh mẽ bảo vệ Đại Giang Sơn." Tỳ Mộc càng nói càng hưng phấn, mắt cũng càng sáng hơn, "Nếu như nó đủ mạnh mẽ rồi, có thể rời khỏi Đại Giang Sơn đi khai thác lãnh thổ, danh tiếng của bạn thân cũng sẽ càng lúc càng vang dội..."
Tửu Thôn vươn tay che miệng cậu lại, lạnh mặt nói: "Rốt cuộc thì ngươi có định để người khác ngủ không?" nói xong xoay người, chỉ để lại cái ót cho Tỳ Mộc.
"..."
Tỳ Mộc yên lặng một lúc, cẩn thận nhích tới chọc vào người Tửu Thôn, "Bạn thân, có phải cậu lại tức giận không?"
"Ngươi làm gì phải quan tâm ta có tức giận hay không? Con ngươi vui vẻ không phải được rồi à?" Tửu Thôn vốn không muốn để ý cậu nữa. Nghe những lời này như có chút tủi thân. Gần đây hắn đều phải kiềm chế tính cách nóng nảy của mình, tất cả đều chiều theo ý Tỳ Mộc, đồng ý dẫn cậu đi nhân gian cũng chỉ vì để cậu vui. Thế mà tên ngu ngốc này toàn tâm toàn ý chỉ nghĩ đến con, còn mình thì như không quan trọng, như thể tác dụng duy nhất của mình chính là làm ra đứa bé.
Đại yêu tóc trắng nghĩ mãi không được, không dám nói không suy nghĩ nữa, sợ chọc Tửu Thôn tức giận. Đầu cậu cũng rụt vào trong chăn, chỉ còn hai con mắt hở ra ngoài, chậm rãi suy tư nên làm sao dỗ bạn thân vui vẻ.
Sau đó, cậu liền ngủ thiếp đi.
Tửu Thôn đợi thật lâu, nhưng cả phòng đều yên tĩnh. Quay đầu nhìn lại, người kia đã say ngủ rồi. Tức thì nén tiếng thở trong cổ họng, nắm tay cuộn chặt lại. Xong, vẫn không đành lòng véo tên ngốc ấy.
Hôm sau, khi Tửu Thôn vừa mở mắt dậy, bên người đã trống rỗng. Hắn không vội vã đứng lên, chỉ nằm co lại trên giường, ngẫm lại chuyện đêm qua. Cách một đêm hắn chợt cảm thấy thật buồn cười, chuyện còn nhỏ hơn hạt mè, thế mà hắn lại phải nghiêm túc suy nghĩ lại. Cũng bởi vì đó là Tỳ Mộc, nếu đổi lại là người khác, hắn lười so đo.
Tửu Thôn bước vô đại điện, nhưng không thấy người đâu, có chút kỳ lạ, thầm nghĩ Tỳ Mộc hẳn không phải người hay chấp nhặt, bị nói vài câu liền vung tay bỏ đi. Nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy rất lo lắng, Tỳ Mộc nhất định thấy hắn vô duyên vô cớ, nếu không tối hôm qua cũng sẽ không im lặng không thèm nói gì. Hắn gấp rút bước đi, tìm kiếm khắp nơi trong điện Quỷ Vương. Cuối cùng, phát hiện Tỳ Mộc ngồi trên băng đá đằng sau vườn hoa.
"Tỳ Mộc! Ngươi ngồi đây làm gì!!" Tửu Thôn rảo bước, xông tới trước mặt cậu.
"... Bạn thân!" trông bạn thân dáng vẻ hùng hùng hổ hổ, Tỳ Mộc có chút bất ngờ. Sau đó thoáng cười yếu ớt, "Bạn thân, đứa bé có thực thể, yêu khí thường xuyên chảy ngược. Sáng sớm luôn cảm thấy bụng sôi trào, vô cùng khó chịu. Ngồi ở chỗ này một lát sẽ khá hơn chút."
"..." Tửu Thôn ngồi xuống bên cạnh cậu, ngưng một lúc mới nặn ra một câu không liên quan: "Nơi này sáng sớm lạnh lẽo, ngươi ít ngồi ở đây lại."
Gió sớm cũng không có tác dụng gì, cả buổi sáng Tỳ Mộc đều cảm thấy mệt mỏi, có thể thấy rõ cậu đang miễn cưỡng chống người ngồi trên ghế, không những cả người đổ mồ hôi, còn thường hay nôn mửa. Tửu Thôn không có tâm tư làm việc, lại hỏi cậu: "Thời gian qua ngươi vẫn luôn như vầy phải không?"
"Thỉnh thoảng... có lẽ... có khi..."
Tỳ Mộc sợ mình quấy rối Tửu Thôn làm việc, nên dịch người ra bên cạnh. Tửu Thôn ngăn lại, mặt không biểu lộ gì, nhưng giọng nói rất nhẹ nhàng, "Ngươi ra sân ngồi một lát, chút nữa ta đi tìm ngươi."
Tỳ Mộc còn chưa ra khỏi đại điện, Tửu Thôn đã ở phía sau cậu quát lớn: "Ngươi mặc thêm nhiều đồ cho ta có nghe không!"
Yêu quái tóc trắng ngưng lại, quay đầu nhìn hắn, hé hé miệng, lại không nói gì.
Còn cách một đoạn thời gian là tới lễ mừng năm mới, hai yêu lén lút rời khỏi Đại Giang Sơn. Bình An kinh quả nhiên rất náo nhiệt. Bọn họ vừa ra khỏi cửa âm giới, đứng trên sườn núi là có thể nghe thấy âm thanh huyên náo của già trẻ nam nữ. Có lúc còn thấy một hai chùm pháo hoa bay vụt lên.
Đợi bọn họ đi xuống núi, tới kinh đô, là có thể trông thấy những chiếc đèn lồng đỏ rực treo hai bên đường lớn. Đa số các cửa tiệm đều đóng cửa, nhưng xe bán hàng rong lại đứng đầy ven đường. Người người xuống phố ăn uống tưng bừng, khuôn mặt đầy ắp niềm vui.
Tửu Thôn ở dạng người mang mái tóc đen cùng đôi mắt tím, trên người khoác chiếc áo choàng đen dày, tay cầm cây quạt xếp, đôi khi nhấc vài món đồ chơi lên nhìn, rất có khí khái và phong độ. Ánh mắt của Tỳ Mộc như đóng đinh trên người Tửu Thôn, không gì có thể cạy ra được.
Tửu Thôn thấy cậu đờ đẫn nhìn chằm chằm mình, cười hỏi cậu: "Muốn nói gì?" hỏi xong lại thấy hơi thừa thãi, tên ngốc này khẳng định lại muốn nói mấy câu như: "Bạn thân thân hình tuấn tú, khí phách bất phàm."
"Bạn thân, đã qua nhiều ngày rồi nhưng tớ vẫn nghĩ chuyện đêm hôm đó, tại sao cậu lại tức giận. Tuy bạn thân khoan hồng độ lượng. Nhưng tớ vẫn muốn bù lại cho bạn thân."
"Việc này đã qua rồi cứ để cho nó qua đi." Tức giận còn có lợi ích gì? Tên ngốc này cũng vẫn không biết tại sao hắn lại tức giận.
Tỳ Mộc nắm lấy tay Tửu Thôn, thành khẩn nói: "Trước kia, tớ toàn tâm toàn ý đi theo bạn thân, chỉ vì kính nể sức mạnh trác việt của bạn thân. Nhưng sau này, ở cạnh bạn thân mấy trăm năm rồi, đã gặp được rất nhiều đại yêu quái không phân được nhất nhì với cậu. Không lâu sau, tớ mới suy nghĩ kỹ càng lại, hoá ra không phải vì sức mạnh, cũng không phải vì đứa con, chỉ bởi vì bạn thân là Tửu Thôn Đồng Tử thôi."
Ánh mắt của Tửu Thôn trở nên dịu dàng, lẳng lặng ngắm nhìn Tỳ Mộc. Hắn vươn tay đặt sau gáy của cậu, nâng mặt của cậu lên kéo lại gần mình, rồi chậm rãi kề lên bờ môi cậu.
"Bạn thân, tớ đói bụng..."
Tửu Thôn hai mắt đang nhắm nghiền thình lình bật mở, gắng sức kiềm chế không để tay mình bẻ gãy cổ người đối diện.
"..."
"Bạn thân?"
"... Vậy ngươi đi xem xem ngươi muốn ăn gì đi..."
Yêu quái cũng cần có lễ mừng năm mới, chỉ cần đại yêu quái toạ trấn trên đỉnh núi đủ mạnh mẽ, để bảo vệ để lãnh địa không bị xâm phạm, thì tiểu yêu quái có thể nhảy múa hoan ca mừng cảnh thái bình.
Càng tới gần năm mới, từ trên xuống dưới Đại Giang Sơn càng lúc náo nhiệt hơn. Phần lớn những yêu quái có động phủ sẽ bắt Đăng Lung Quỷ để nhóm lửa chiếu sáng, tiểu yêu quái tu hành thấp vẫn còn sợ ánh sáng, không thể nhóm lửa lên, nhưng cũng quét tước dọn dẹp nơi ở rất sạch sẽ.
Mấy ngày nữa, ở điện Quỷ Vương, Quỷ Vương tổ chức tiệc lớn, tất cả yêu quái đều có thể tới tham dự. Đối với việc này, đám tiểu yêu quái đương nhiên hăng hái hơn đại yêu quái, bởi vì đa phần bọn họ tuổi thọ rất ngắn, có khi chỉ có thể tham dự tiệc lớn như vậy vài lần trong đời. Bọn họ đã sớm chuẩn bị xong lễ vật dự tiệc, hào hứng đi vì muốn biết rõ hơn điện Quỷ Vương có hình dạng gì, Quỷ Vương dáng vẻ như thế nào.
Như thường lệ, sự kiện này là do Tỳ Mộc phụ trách. Đại tiệc lớn như vậy có khả năng sẽ có những đại yêu quái từ những đỉnh núi khác tới tham gia, cậu hiển nhiên cũng cực kỳ nghiêm túc, rất lo lắng làm mất mặt của bạn thân. Tuy nhìn qua chỉ là tổ chức cho đám yêu quái có chỗ tụ tập vui chơi giải trí, nhưng muốn làm tốt lại cực kỳ hao tâm tổn trí, từ bày biện bàn ghế, đến lựa chọn các loại món ăn, đổi mới và trang trí lại điện Quỷ Vương v.v..., cậu đều phải suy nghĩ tỉ mỉ.
Nhưng tình hình năm nay có chút đặc biệt.
Buổi tối, khi hai yêu ngồi uống trà với nhau (Tửu Thôn sợ Tỳ Mộc nhìn hắn uống rượu phát thèm, nên trước mặt cậu lấy trà thay cho rượu), Tỳ Mộc trò chuyện với Tửu Thôn về tiến độ chuẩn bị đại tiệc, thông báo cho hắn biết ban ngày phải dẫn mấy tiểu yêu quái tới sơn lại cổng điện Quỷ Vương. Sau đó, treo thêm vài món trang trí trên mái hiên và sáo thú.
(*) Sáo thú: một trong những kiến trúc cổ đại của Trung Quốc, gắn ở đầu góc xà, có tác dụng phòng ngừa góc mái bị nước mưa ăn mòn
Tửu Thôn chỉ chống cằm nhìn cậu. Tay còn lại gõ bàn, nói: "Đứa bé trong bụng lại quấy ngươi, ngươi chịu nổi sao?"
Tỳ Mộc cười: "Tớ mặc dù đầu óc kém thông minh hơn bạn thân, cơ thể không khoẻ mạnh bằng bạn thân. Nhưng ngay cả việc này cũng không chịu được, thì không xứng làm Quỷ Tướng sóng vai cùng bạn thân nữa."
Kết quả, mới hùng hồn nói ra khỏi miệng, còn chưa dứt lời, cậu đã cảm thấy trước mắt tối sầm lại, suýt chút nữa ngã xuống đất. May mà có Tửu Thôn nhanh tay đỡ lấy cậu, kéo cậu ôm vào người, đặt tay lên trán cậu.
"Nếu như ngươi đứng trên nóc nhà té xuống, không phải là trực tiếp khiến đứa bé té chết sao?"
"..." Tỳ Mộc nghe bạn thân nói, nhất thời cảm thấy bẽ mặt, đứng dậy vùng khỏi ngực hắn, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Bạn thân, vừa nãy chỉ là ngoài ý muốn thôi, bình thường cũng không bị như vậy." xong lo lắng chưa đủ, lại bổ sung: "Với lại tớ cũng không trèo lên nóc nhà. Việc này để đám Đăng Lung Quỷ làm, tớ đứng ở dưới xem..."
"Không cần ngươi phải chống đỡ một mình, Tinh Hùng chưa chết, ta cũng có thể giúp ngươi. Nếu như không được, năm nay làm sơ sài một chút cũng được." dù sao đối với đại yêu quái mà nói, ở đâu ăn uống không phải chỉ ăn uống, có yêu quái vốn còn chẳng có mắt, không nhìn thấy cái gì.
"Chuyện này không thể được." Tỳ Mộc hơi nóng nảy, "Đại tiệc năm nay phải tổ chức còn tốt hơn năm trước!"
Tửu Thôn ra hiệu cho cậu tiếp tục nói.
"Bạn thân, tớ định nói với cậu, vừa rồi An Bội Tình Minh phái hai nhóc người giấy tới, gửi cho chúng ta một phong thư, nói với tớ năm nay hắn sẽ mang theo đám thức thần của hắn tới dự tiệc."
"Hắn thế nào đột nhiên rảnh rỗi như vậy?" Tửu Thôn lập tức nhíu mày, nhưng không phải bởi vì hiềm khích trước kia, chỉ là cảm thấy phiền phức, "Hắn định tới đây làm gì? Nếu như muốn ta nể mặt hắn, uống một chén rượu là được, cần gì phải hao tâm chuẩn bị đặc biệt nghênh tiếp hắn."
Tỳ Mộc chỉ coi là hắn đang nói lẫy, cười vỗ vai an ủi hắn. Rồi xoay người đi dọn dẹp bàn trà, chuẩn bị đi ngủ.
Nửa đêm, trời nổi tuyết lớn, sân sau luôn phát ra âm thanh răng rắc của những cành cây gãy. Tửu Thôn mơ màng tỉnh dậy, nhìn thấy đại yêu nằm bên cạnh bó chặt người như cái kén, chỉ lộ ra chiếc sừng, trông vô cùng buồn cười.
Tửu Thôn vỗ vỗ "cái kén", để cậu chui vào trong chăn của hắn ngủ. Tỳ Mộc lầm bầm vài tiếng, mắt vẫn nhắm nghiền, dịch người chui vào trong lòng Tửu Thôn nằm. Sau đó, hắn lại bị cơ thể nửa ấm không lạnh của cậu khiến đầu óc tỉnh táo, hắn cúi đầu nhìn đại yêu đang ngủ mơ, phát hiện ra lông mi của cậu rất dày, lông mi phủ xuống trông thật đẹp mắt. Tiếng đập thình thịch thình thịch trở nên vô cùng rõ ràng, đó là tiếng tim của Tửu Thôn đang đập rộn.
<Còn tiếp>