Phim Gloria! - tác phẩm đầu tay của nữ đạo diễn kiêm ca sĩ Margherita Vicario tái hiện Venice thế kỷ 18 qua lăng kính nữ quyền và âm nhạc, mang đến một câu chuyện giàu năng lượng nhưng còn chông chênh trong cấu trúc kể chuyện.
Giữa những bức tường cổ kính của một tu viện dành cho các cô gái bị xã hội ruồng bỏ, Gloria! cất lên như bản hòa ca đầy sức sống, nơi âm nhạc trở thành ngôn ngữ của khát vọng tự do. Bộ phim đánh dấu màn chào sân của đạo diễn - ca sĩ người Ý Margherita Vicario, được trình chiếu trong hạng mục Competition tại Liên hoan phim Berlin 2024. Dẫu mang tinh thần hiện đại và năng lượng nữ quyền phóng khoáng, Gloria! vẫn là một tác phẩm còn nhiều khoảng lặng giữa ý tưởng táo bạo và cách kể chuyện an toàn.
Hành trình tìm tiếng nói giữa khuôn phép
Bối cảnh của Gloria! được đặt tại Viện Sant’Ignazio ở Venice thế kỷ 18 - một nơi vừa là trường âm nhạc vừa là nơi trú ngụ của những cô gái mồ côi hoặc bị ruồng bỏ. Ở đó, Teresa (Galatea Bellugi) - cô gái trẻ có tài sáng tác thiên bẩm phải sống kiếp phục vụ âm thầm sau khi sinh đứa con ngoài giá thú. Bị gọi bằng biệt danh “Kẻ câm”, Teresa lặng lẽ lau sàn, rửa bát, dọn dẹp cho những nữ sinh được học nhạc mỗi ngày, trong khi chính cô lại mang trong mình cả một thế giới âm thanh chưa từng được ai lắng nghe.
![Review Phim Gloria!: Khi Am Nhac Tro Thanh Tieng Noi Tu Do Cua Nhung Co Gai Venice Hình ảnh trong phim Gloria!]()
Hình ảnh trong phim Gloria!
Khi Viện nhận về một nhạc cụ mới - chiếc đàn piano đầu tiên của thời kỳ ấy, Teresa tình cờ phát hiện nó bị bỏ xó trong tầng hầm. Trong khoảnh khắc chạm vào phím đàn, những giai điệu tươi mới, mang hơi thở của tương lai, bắt đầu vang lên. Tiếng nhạc ấy, pha lẫn giữa baroque cổ điển và tiết tấu pop hiện đại, trở thành nhịp đập cho cuộc nổi dậy thầm lặng của các cô gái. Từ đó, câu chuyện của Gloria! mở ra như hành trình tìm tiếng nói, không chỉ của Teresa, mà của cả một thế hệ phụ nữ bị giam trong khuôn phép.
Sự giao thoa giữa cổ điển và hiện đại
Margherita Vicario, vốn là một ca sĩ - nhạc sĩ nổi tiếng trước khi làm phim, đã đem vào Gloria! thứ năng lượng của sân khấu âm nhạc đương đại. Bộ phim sử dụng nhiều phân đoạn ca - vũ được dàn dựng rực rỡ, đưa các nhân vật rời khỏi thực tại để bước vào những khung cảnh đầy mộng tưởng. Đó là khi Teresa mơ thấy mình chơi nhạc giữa ánh sáng vàng kim, hay khi cả nhóm nữ sinh hòa giọng trong bản phối mới của thánh ca Vivaldi, một “màn dàn dựng pop baroque” vừa tinh nghịch, vừa táo bạo.
![Review Phim Gloria!: Khi Am Nhac Tro Thanh Tieng Noi Tu Do Cua Nhung Co Gai Venice 2 Hình ảnh trong phim "Gloria!"]()
Hình ảnh trong phim "Gloria!"
Tuy vậy, chính sự pha trộn này khiến Gloria! đôi lúc rơi vào trạng thái lưng chừng. Các cảnh âm nhạc bùng nổ cảm xúc, nhưng phần kịch tính, xung đột giữa cái cũ và cái mới, giữa nữ quyền và quyền lực nam giới lại được khắc họa khá sơ sài. Nhân vật Perlina (Paolo Rossi), vị thầy dạy nhạc nghiêm khắc, được xây dựng như biểu tượng của trật tự cũ, song thiếu chiều sâu để trở thành một đối trọng đáng nhớ.
Vicario dường như muốn kể một câu chuyện về sự thức tỉnh, nhưng lại chọn giọng kể an toàn, tránh đi vào những góc khuất xã hội hay tôn giáo có thể khiến tác phẩm gai góc hơn. Kết quả là bộ phim, dù mang nhiều ý tưởng tươi sáng, vẫn chưa đạt được độ thuyết phục về kịch bản.
Vẻ đẹp tạo hình và âm nhạc- linh hồn của Gloria!
Nếu cốt truyện có phần gượng gạo, thì phần nhìn và âm nhạc lại là điểm sáng rõ rệt. Bối cảnh tu viện cũ kỹ, với lớp tường bong tróc và ánh sáng hắt qua cửa kính màu, được phục dựng tinh tế, gợi cảm giác vừa linh thiêng vừa u tịch. Trang phục pastel pha lẫn sắc phấn bạc của nhà thiết kế Mary Montalto tạo nên không gian thẩm mỹ pha lẫn cổ tích và bụi thời gian - một “Venice baroque” đẹp đến mức đôi khi át cả câu chuyện.
Âm nhạc là linh hồn của phim. Vicario khéo léo đưa pop, jazz và giai điệu điện tử xen vào cấu trúc nhạc cổ điển, tạo nên sự cộng hưởng đầy lạ lẫm. Ở đoạn cao trào, bản phối lại của bài thánh ca Gloria! vang lên với nhịp bass hiện đại, khiến người xem vừa ngỡ ngàng vừa mỉm cười là một cách tái diễn giải lịch sử bằng tinh thần của thế hệ mới.
Giới hạn của niềm hứng khởi
Điều khiến Gloria! được khen ngợi chính là sự chân thành và năng lượng tích cực mà Vicario truyền tải. Tuy nhiên, giữa nhịp điệu vui tươi, bộ phim vẫn thiếu những khoảnh khắc tĩnh lặng đủ sâu để khắc họa nội tâm nhân vật. Teresa dù được thể hiện tròn vai bởi Galatea Bellugi - vẫn chỉ là biểu tượng của khát vọng hơn là một con người thật với mâu thuẫn và tổn thương. Sự chuyển biến của cô từ người phục vụ câm lặng thành người dẫn dắt phong trào âm nhạc diễn ra nhanh và gọn, khiến hành trình cảm xúc chưa đủ sức nặng.
Phim cũng chưa thoát khỏi một vài mô-típ quen thuộc của dòng phim “feminist coming-of-age”: nhân vật phản diện một chiều, kết thúc đầy tính khích lệ, và thông điệp được lặp lại nhiều lần. Dẫu vậy, giữa bối cảnh điện ảnh châu Âu đang ngày càng ưa chuộng sự gai góc, Gloria! vẫn chọn giữ cho mình giọng điệu lạc quan và dễ gần là điều khiến tác phẩm trở nên khác biệt.
Gloria! là một khúc hát tươi sáng về khát vọng sáng tạo và tự do của phụ nữ, được kể lại bằng ngôn ngữ âm nhạc và hình ảnh rực rỡ. Dù chưa đạt đến độ tinh luyện trong cấu trúc và chiều sâu tâm lý, bộ phim vẫn là lời chào sân đầy hứa hẹn của Margherita Vicario - một nghệ sĩ mang đến luồng gió mới cho điện ảnh Ý.
Với Gloria!, khán giả có thể không tìm thấy một kịch bản hoàn hảo, nhưng sẽ cảm nhận được tinh thần phóng khoáng và niềm tin rằng, dù ở bất kỳ thời đại nào, tiếng nói của phụ nữ khi được cất lên bằng âm nhạc luôn có sức vang của tự do.
Xem thêm: Review Phim Nonostante: Khi Ranh Giới Giữa Sự Sống Và Cái Chết Trở Nên Mỏng Manh
Xem thêm: Review Phim Hey Joe: Hành Trình Trở Về Của Những Vết Thương Và Niềm Tha Thứ