Review Phim Nonostante: Khi Ranh Giới Giữa Sự Sống Và Cái Chết Trở Nên Mỏng Manh

Với Nonostante, đạo diễn Valerio Mastandrea không chỉ kể một câu chuyện siêu thực mà còn mở ra hành trình đầy chất thơ về sự tồn tại của mỗi con người. Bộ phim khắc họa thế giới của những linh hồn bị treo lơ lửng giữa tỉnh thức và vĩnh hằng - nơi tình yêu, ký ức và nỗi cô đơn hòa vào nhau trong không gian bệnh viện tưởng chừng vô cảm.

Câu chuyện giữa hai thế giới

Nonostante (tạm dịch: Feeling Better) là bộ phim thứ hai Valerio Mastandrea đảm nhận vai trò đạo diễn, sau thành công với There’s Still Tomorrow. Lần này, anh chọn một đề tài đầy tính ẩn dụ: thế giới của những bệnh nhân hôn mê, những người nằm bất động trong cơ thể nhưng linh hồn lại lang thang trong một “tầng không gian trung gian” giữa sự sống và cái chết.

Hình ảnh trong phim Nonostante.

Hình ảnh trong phim Nonostante.

Nhân vật chính cũng do chính Mastandrea thủ vai là một người đàn ông trung niên, khó tính, cô độc và nhiều hoài niệm. Anh cùng các “linh hồn đồng cảnh ngộ” trôi dạt qua những ngày dài vô định, trong không gian bệnh viện được khắc họa bằng gam màu lạnh, ánh sáng huỳnh quang và cảm giác xa cách. Họ chờ đợi, không biết là được thức tỉnh, biến mất, hay đơn giản là tìm thấy một cảm xúc khiến sự tồn tại của mình bớt vô nghĩa hơn.

Khi tình yêu nhen nhóm trong cõi tạm

Mạch phim Nonostante trở nên sinh động hơn khi một linh hồn mới xuất hiện - một người phụ nữ mạnh mẽ, nói giọng Argentina (do Dolores Fonzi thủ vai). Trái với sự chấp nhận cam chịu của những người khác, cô phản kháng và không chịu khuất phục trước giới hạn của trạng thái “tạm bợ” này.

Sự xuất hiện của cô làm lay động thế giới tĩnh lặng kia, và mối tình giữa hai linh hồn dần nảy nở, vừa mong manh, vừa bất khả. Bởi lẽ, nếu một người tỉnh lại hoặc qua đời, mối liên kết ấy sẽ vĩnh viễn tan biến.

Hình ảnh trong phim Nonostante.

Hình ảnh trong phim Nonostante.

Câu chuyện tình yêu ấy, dưới bàn tay của Mastandrea không hướng đến kịch tính mà nghiêng về chiêm nghiệm. Nó là phép ẩn dụ cho khát vọng được kết nối ngay cả khi khoảng cách giữa hai thế giới là không thể vượt qua.

Dấu ấn đạo diễn Valerio Mastandrea

Dù là một gương mặt quen thuộc trên màn ảnh Ý, Mastandrea trong Nonostante lại chứng tỏ bản lĩnh đạo diễn ngày càng vững vàng. Cùng với đồng biên kịch Enrico Audenino, anh xây dựng một thế giới vừa thực vừa mộng, nơi ranh giới vật lý bị xóa nhòa bởi cảm xúc.

Hình ảnh trong phim được quay bởi DP Guido Michelotti, với nhiều góc máy từ trên cao, gợi cảm giác “nhìn xuống” thế giới như thể chính người xem đang dõi theo các linh hồn bị mắc kẹt. Những cơn gió mạnh bất chợt, ánh sáng nhân tạo và sự tĩnh lặng gần như tuyệt đối khiến Nonostante mang màu sắc siêu thực mà không cần dựa vào kỹ xảo.

Nonostante không chỉ là câu chuyện giả tưởng về thế giới của người hôn mê. Phim là lời nhắc nhẹ nhàng về sự mong manh của cuộc sống và cách con người đối diện với mất mát.

Hình ảnh trong phim Nonostante.

Hình ảnh trong phim Nonostante.

Giống như After Life (1998) của Hirokazu Kore-eda, bộ phim mà Mastandrea được cho là lấy cảm hứng - Nonostante cũng khơi gợi câu hỏi: điều gì khiến một cuộc đời đáng để nhớ? Phải chăng chính ký ức, tình yêu và khả năng cảm nhận là thứ níu giữ chúng ta lại, dù chỉ trong khoảnh khắc giữa hai bờ sinh tử?

Một tác phẩm nhỏ nhưng đọng lại lâu

Không ồn ào hay bi lụy, Nonostante chọn cách kể chuyện chậm rãi và tinh tế. Dù đôi lúc thiếu điểm nhấn hoặc chiều sâu tâm lý nhân vật, bộ phim vẫn gây ấn tượng bởi bầu không khí mơ hồ và nỗi buồn trong trẻo bao trùm mọi khung hình.

Valerio Mastandrea không tìm cách trả lời câu hỏi về cái chết, mà chỉ nhẹ nhàng quan sát sự tồn tại. Trong thế giới ấy, nơi mọi thứ đều tạm thời, Nonostante trở thành lời nhắn nhủ rằng: chúng ta vẫn có thể tìm thấy vẻ đẹp ngay cả khi đang chờ đợi điều không thể.

Xem thêm: Review Phim Rapito - Bắt Cóc: Lật Lại Một Trong Những Vụ Án Gây Tranh Cãi Nhất Trong Lịch Sử Ý

Xem thêm: Review Phim: La Vita Accanto - Khi âm nhạc và nỗi đau cùng tồn tại

Bài liên quan

Bài đọc nhiều nhất

Bài mới trong ngày

Lên đầu trang