La Vita Accanto (tựa tiếng Anh: The Life Apart) - bộ phim mới của Marco Tullio Giordana là hành trình xúc động về một cô gái mang vết bớt đỏ trên mặt và niềm an ủi duy nhất là âm nhạc. Tác phẩm đẹp, nhiều cảm xúc nhưng cũng không tránh khỏi những vết cắt gấp gáp trong hành trình kể chuyện.
La Vita Accanto - tạm dịch “Cuộc sống xa cách” là bức chân dung dịu dàng và đầy day dứt về những con người học cách yêu thương trong tổn thương. Bộ phim mới của đạo diễn kỳ cựu Marco Tullio Giordana không chỉ chạm đến trái tim người xem bằng diễn xuất tinh tế, mà còn khiến ta suy ngẫm về vẻ đẹp của sự khác biệt, và cách âm nhạc trở thành chiếc cầu nối giữa con người với chính bản thân mình.
Một câu chuyện bắt đầu bằng một vết bớt đỏ
Rebecca sinh ra trong một gia đình giàu có tại Ý thập niên 1980, với một vết bớt đỏ trải dài nửa khuôn mặt. Từ khoảnh khắc ấy, cuộc đời cô như đã bị định sẵn trong ánh nhìn e dè, thương hại, thậm chí là ghê sợ từ chính những người thân.
Người mẹ Maria (Valentina Bellè) - đẹp đẽ, kiêu hãnh nhưng cũng đầy ám ảnh xem vết bớt ấy là một “vết nhơ” của dòng họ. Thay vì che chở con gái, bà lại chọn cách giấu cô khỏi thế giới, như thể sự tồn tại của Rebecca là điều cần được che đậy.
![Review Phim: La Vita Accanto - Khi am nhac va noi dau cung ton tai Hình ảnh về phim La Vita Accanto.]()
Hình ảnh về phim La Vita Accanto.
Trong khi đó, cha cô, Osvaldo (Paolo Pierobon), là người đàn ông thành đạt nhưng trốn tránh cảm xúc. Giữa họ là những khoảng lặng, nơi tình thương lạc lối giữa danh dự và hình thức.
Rebecca (Sara Ciocca khi còn nhỏ, Beatrice Barison khi trưởng thành) lớn lên giữa tình yêu méo mó ấy, chỉ tìm thấy sự an ủi nơi tiếng đàn piano - món quà mà người dì Erminia (Sonia Bergamasco) trao tặng. Âm nhạc trở thành ngôn ngữ duy nhất giúp cô kết nối với thế giới, và cũng là cách cô tự cứu rỗi chính mình.
Âm nhạc - ngôi nhà của những tâm hồn không hoàn hảo
Đạo diễn Giordana - người từng ghi dấu ấn với The Best of Youth vẫn giữ được nhịp kể chuyện tinh tế trong La Vita Accanto. Ông không cố bi lụy hóa bi kịch, mà chọn một giọng điệu nhẹ nhàng, chậm rãi, như một bản nhạc cổ điển được chơi với nốt lặng nhiều hơn là cao trào.
![Review Phim: La Vita Accanto - Khi am nhac va noi dau cung ton tai 2 Hình ảnh trong phim La Vita Accanto.]()
Hình ảnh trong phim La Vita Accanto.
Khi Rebecca chơi đàn, âm nhạc không chỉ là âm thanh, mà là hơi thở, là nơi cô được tự do khỏi ánh nhìn của người đời. Một phân cảnh đặc biệt đó là khi Rebecca ngồi trước cây đàn, đôi tay run rẩy chạm phím trong căn phòng tràn ánh sáng như trở thành biểu tượng cho khát vọng sống và tự do của con người mang khuyết điểm.
Cũng nhờ âm nhạc, cô tìm được người bạn thân Lucilla (Sara Ciocca) - một cô gái tóc đỏ với tâm hồn hoang dại. Mối quan hệ giữa hai người không chỉ là tình bạn, mà còn là sự đồng cảm của hai kẻ bị tổn thương, một cách tinh tế và đầy nhân văn mà phim Ý luôn biết cách khai thác.
Những cú rẽ gấp và khoảng trống trong mạch phim
Dù được dàn dựng chỉn chu và sở hữu nhiều khoảnh khắc điện ảnh tuyệt đẹp, La Vita Accanto vẫn để lại cảm giác “thiếu hơi thở” ở một số đoạn. Câu chuyện kéo dài qua hai thập niên nhưng đôi khi nhảy vội từ biến cố này sang biến cố khác, khiến người xem chưa kịp thấu hiểu thì phim đã đi tiếp.
Một số nút thắt như mối quan hệ giữa Osvaldo và một người phụ nữ khác, hay cái chết của cha Lucilla được mở ra rồi khép lại chóng vánh, tạo cảm giác hời hợt trong khi nội dung vốn chứa nhiều tiềm năng.
Đáng tiếc hơn, phân đoạn siêu nhiên ở gần cuối khi một hồn ma xuất hiện để “giải thoát” cảm xúc lại khiến bộ phim vốn rất thực tế trở nên gượng gạo. Có lẽ Giordana muốn mang đến một kết thúc mang tính biểu tượng, nhưng việc giải quyết quá dễ dàng khiến cảm xúc chưa kịp lắng đã bị làm phẳng.
Dàn diễn viên là linh hồn thật sự của bộ phim
Nếu có điều gì giúp La Vita Accanto vượt qua những lỗ hổng kịch bản, thì đó chính là diễn xuất. Valentina Bellè trong vai Maria thể hiện trọn vẹn nỗi đau và mặc cảm của một người mẹ yêu con đến tuyệt vọng. Cô không phải người phản diện, mà là nạn nhân của định kiến - một phụ nữ bị cái đẹp và sự hoàn hảo giam cầm.
![Review Phim: La Vita Accanto - Khi am nhac va noi dau cung ton tai 3 Hình ảnh trong phim La Vita Accanto.]()
Hình ảnh trong phim La Vita Accanto.
Paolo Pierobon với vai người cha Osvaldo đã diễn xuất sắc trong từng ánh mắt, từng lời nói dằn vặt. Cảnh đối thoại giữa ông và con gái trưởng thành là một trong những phân đoạn cảm động nhất phim: lặng lẽ, đau đớn, nhưng cũng đầy sự thấu hiểu muộn màng.
Và trên hết, Beatrice Barison là cô gái trẻ lần đầu đóng phim và chính là trái tim của tác phẩm. Thế nhưng cô diễn không cần nhiều lời, chỉ bằng ánh mắt vừa kiên cường vừa dễ tổn thương. Khi Rebecca ngồi trước đàn piano, khán giả thấy trong cô là nỗi cô độc, niềm khao khát được nhìn nhận, và cả một sức mạnh nội tâm khiến người ta nghẹn ngào.
Một khúc ca về sự khác biệt và lòng nhân ái
La Vita Accanto không chỉ là câu chuyện của một cô gái có vết bớt, mà còn là ẩn dụ cho những con người bị xã hội coi là “không hoàn hảo”. Giordana muốn nói rằng: sự khác biệt không đáng sợ, điều đáng sợ là khi ta để định kiến định nghĩa giá trị con người.
Dù đôi lúc bị cuốn vào sự kịch tính và những cú rẽ gấp, bộ phim vẫn giữ được linh hồn nhân bản: khuyến khích ta đối diện với nỗi đau, học cách yêu bản thân, và tin vào sức mạnh chữa lành của nghệ thuật.
Một tác phẩm chưa trọn vẹn nhưng chân thành
La Vita Accanto không phải là bộ phim hoàn hảo. Nó có những khuyết điểm trong nhịp dựng và cách kết thúc, nhưng cũng có những khoảnh khắc thật đẹp, đủ khiến người xem lặng im sau khi màn hình tối lại.
Với những ai từng cảm thấy mình “không đủ đẹp”, “không đủ hoàn hảo”, Rebecca chính là hình ảnh phản chiếu của chúng ta: yếu đuối nhưng can đảm, tổn thương nhưng vẫn muốn yêu và được yêu. Giordana có thể chưa kể trọn câu chuyện bằng logic, nhưng ông đã kể bằng trái tim, và đôi khi, chỉ thế thôi cũng đủ để một bộ phim trở thành điều đáng nhớ.
Xem thêm: Review Vermiglio: Khi bình yên che giấu những bí mật ẩn sâu
Xem thêm: Tuần lễ Liên hoan Phim Ý 2025: Câu chuyện của cảm xúc, sáng tạo và tình hữu nghị Việt – Ý