Bi kịch tiếp nối bi kịch, liệu Tửu Thôn của Đại Giang Sơn sẽ nổi giận ra sao khi thiếu vắng hình bóng không thể tách rời của Tỳ Mộc bên cạnh?
- Tác giả: Yezulyking
- Editor: Thảo Ly
- Thể loại: Tình cảm và hơn thế nữa~ Lưu ý trước khi đọc
Xem lại chương 13 tại đây~
Chương 14
Trời dần tối, mặt trời đã nấp sau mây đen, nhũ băng kết lại trên mái hiên cao thấp.
Độ Biên Cương mới tan triều trở về, áo choàng còn chưa cởi đã vội vã hỏi người làm tình huống của Tỳ Mộc.
Người chăm sóc Tỳ Mộc tuổi tác không còn trẻ, lão cười nói: "Vị đại nhân kia rất ngoan ngoãn, ăn no liền ngủ. Đều không nỡ bước ra khỏi cửa phòng, ngài không cần phải lo lắng."
Hắn thoáng yên tâm được một chút, đi tới đại sảnh uống chén trà nóng.
Trong phòng lúc này, yêu quái đang nắm chặt tấm chăn, cơ thể không ngừng run rẩy.
Đường văn đen mực lại tiếp tục sinh trưởng, cơ thể cậu đau đớn tựa như bị ngọn lửa thiêu đốt, cùng cảm giác choáng váng kiệt quệ, cậu nhận ra yêu lực của mình dường như đã sắp khô kiệt.
Cổ trùng đã sắp trưởng thành.
Trước mắt Tỳ Mộc là một mảnh trời tối đen, nhất thời không biết mình đang tỉnh hay mơ, cậu cho rằng mình sắp tan biến rồi, nghĩ tới đứa bé còn chưa lớn, trong lòng cảm thấy đau đớn vạn phần.
Chợt có một đôi tay đỡ cậu dậy, đút cho cậu một ít nước ấm, còn lo lắng gọi tên cậu.
Độ Biên thấy cậu tỉnh lại, mới chậm rãi thở phào một hơi, lại không yên lòng hỏi han: "Có phải cậu mơ thấy ác mộng không?"
Yêu quái tóc trắng để mặc hắn ôm, không nói gì, mắt nhìn thẳng xuống dưới đất, hiển nhiên cậu còn chưa phục hồi tinh thần.
Qua hồi lâu, cậu mới nói: "Ta không biết nằm mơ ác mộng." giọng của cậu trầm thấp, hoàn toàn không còn khí thế như thường ngày nói chuyện với Độ Biên.
Độ Biên lại ngắm nhìn gương mặt cậu, do dự một hồi mới hỏi: "Vậy tại sao cậu lại khóc?"
Yêu quái trong ngực bỗng nhiên đẩy hắn ra, chậm rãi vươn tay xoa mặt mình, quả nhiên sờ tới một vùng ẩm ướt. Tỳ Mộc mở to hai mắt, dường như vô cùng kinh ngạc. Cậu lẩm bẩm nói: "Ta-- ta thế nào có thể khóc--"
Tuy cậu không muốn tin tưởng, nhưng hốc mắt vô cùng trĩu nặng, cậu nhẹ cúi thấp đầu, nước mắt nóng hổi liền tí tách chảy xuống. Chất lỏng nặng trĩu không ngừng được trào ra, chua xót, lo lắng, đau đớn trong lòng cậu, đột nhiên như hoà lại rồi vội vã vỡ oà, cậu che hai mắt mình, nước mắt từ trong kẽ tay rơi.
Cậu vừa khóc vừa nhỏ giọng kêu, bạn thân, bạn thân, bạn thân ơi.
Độ Biên Cương đứng dậy, đẩy cửa bước ra ngoài.
Yêu quái mà Tỳ Mộc kêu không ngừng, lúc này đang tản yêu khí cẩn thận dò xét mặt tuyết trắng.
Thiền sư kết luận Tỳ Mộc không đi xa, Tửu Thôn bắt đầu kiếm tìm từ hang đá nơi cậu từng ở trước đây. Mãi cho đến bán kính một vài dặm ở thôn trang, hắn hoá thành người đi hỏi từng nhà trong xóm, cũng trở lại Âm giới hỏi thăm những tiểu yêu quái cư ngụ ở gần cánh cửa Âm giới.
Không thấy, đều không thấy.
Hắn cứ tìm, đã không ngủ không nghỉ mấy ngày mấy đêm.
Sau đó hắn tìm tới Đại Giang Sơn, phát hiện một nơi cư trú khác của Tỳ Mộc-- một hốc cây đơn sơ hơn nhiều so với động đá trước kia.
Hắn gần như phát điên chạy vọt vào, nhưng lại lần nữa chỉ tìm được một mảnh hư vô.
Một suy nghĩ đáng sợ chìm nổi trong đầu của hắn, suy nghĩ này loé lên một lần, con ngươi của Tửu Thôn lại đỏ hơn vài phần.
Hắn không muốn tin tưởng Tỳ Mộc đã hoàn toàn tan biến.
Tuy hắn không ngừng khuyên lơn bản thân, nhưng càng lúc càng tìm, hắn lại càng thấy bất an, thậm chí không còn hy vọng mình có thể tìm được Tỳ Mộc. Bởi vì hắn không biết khoảnh khắc đó, thứ đang đợi chờ mình, là một Tỳ Mộc nguyên vẹn hoàn chỉnh, hay chỉ còn là một đống quần áo mất hết sức sống.
Ngày hôm đó, Độ Biên Cương ra khỏi nhà, chừng mấy ngày sau cũng không thấy trở về.
Tỳ Mộc vẫn an an ổn ổn ở trong phòng, ăn no rồi ngủ, ngủ dậy rồi ăn. Bởi được Độ Biên Cương giao phó, người làm trong nhà đều rất cung kính với cậu, nhưng khi không có ai vẫn không tránh khỏi dị nghị, bọn họ bàn tán cậu có sức ăn khác người, thân hình lại mập mạp dị thường, cùng tóc bạc và yêu giáp trên gương mặt. Có người suy đoán cậu là yêu quái, còn có vài đứa trẻ ném đá vào người cậu, nhưng cậu lười để ý.
Cậu không còn thời gian.
Cổ trùng vẫn đang sinh trưởng không ngừng, đứa bé trong bụng cũng dùng hết sức mà hấp thu yêu lực, Tỳ Mộc tựa ở đầu giường, đáy mắt xanh đen, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, môi cũng không còn màu sắc. Mấy ngày nay cậu không khi nào cảm thấy dễ chịu, bất luận là khi nằm hay khi ngồi, cậu đều thấy eo lưng mỏi mệt, bụng lúc nào cũng ngấm ngầm đau. Đứa trẻ lớn rồi đã có sức để giày vò cậu, có khi động đậy kịch liệt, khiến cậu khó chịu không thở nổi.
Nhưng dù như thế, lòng cậu vẫn thấy vui nhiều hơn đau đớn, cậu nghĩ, cậu sắp có thể giải thoát hoàn toàn rồi.
Y phục trên bụng bị túm thành nếp uốn, Tỳ Mộc lại bị đau đớn giày tỉnh, mấy ngày nay cậu vẫn cứ đờ đờ đẫn đẫn, tỉnh táo được một lát, chợt nhớ phải lưu lại một cái tên cho con.
Đôi môi khô khốc khẽ nhúc nhích, Tỳ Mộc rũ mắt, bàn tay vô thức đảo quanh bụng, trong miệng thì thào: "Tên là gì mới được... Phải đặt một cái tên khiến bạn thân hài lòng mới được..."
Đêm khuya trời đông giá rét, vầng trăng bị đóng băng sáng long lanh, ánh sáng xung quanh tựa hồ cũng toả ra sắc xanh.
Tửu Thôn ngồi dưới đất, ngẩng đầu bạt mạng rót rượu vào trong miệng. Rượu lạnh ừng ực đổ vào trong, Tửu Thôn cảm thấy cơ thể tựa như bị lấp đầy, liền ném bình hồ lô đi, thở phì phò đờ đẫn nhìn chiếc lục lạc nằm trên cổ tay.
Một lát sau, hắn chợt vô cùng dịu dàng xoa chuỗi lục lạc, nhẹ giọng nói: "Ngươi đã đáp ứng sinh con cho ta, ngươi đã đáp ứng ta sinh xong đứa bé sẽ lắc chuông để ta tìm thấy ngươi. Ngươi không thể nuốt lời."
Tửu Thôn nhìn lục lạc, mắt đột nhiên ướt đẫm, hắn lại lặp lại: "Ngươi không thể nuốt lời."
(Câu gốc là: "Độc chước yêu minh nguyệt, đối ảnh thành tam nhân" - danh ngôn thiên cổ của Lý Bạch. Miêu tả khung cảnh nhà thơ ngồi với bóng của mình, uống rượu cùng ánh trăng.)
Đại yêu liếc nhìn ông, tức giận nói: "Gã hoà thượng này, ta không giết ngươi, ngươi lại còn dám tìm tới đây."
"Ha, một yêu quái với một hoà thượng, cũng có thể làm cố nhân?"
"Vì sao không thể. Từng có ràng buộc, chính là cố nhân."
Tửu Thôn lười nói chuyện với ông, nhặt bình hồ lô lên định rời đi.
Thiền sư gọi hắn lại: "Ngươi có biết hôm đó, tại sao ta lại thả Đại yêu đi không?"
"Ngày hôm đó hắn cầu xin ta. Nhưng ta đã định trong lòng phải giết hắn, bởi ta nhận định hắn là yêu quái... Chỉ sau khi những gã thanh niên kia lộ ra bộ mặt thật, hoàn toàn trái ngược với đạo mà ta tu. Họ đều không phải yêu quái, tại sao còn ác hơn cả yêu quái a?"
"Sau đó, đại yêu đã chỉ điểm cho ta, ta vẫn không thông suốt."
"Nhưng ta đã hiểu được một chỗ, ta không thể đem định nghĩa thiện ác áp đặt lên con người, phàm những người có suy nghĩ, không thể thấy khác loài liền cho đó là ác."
Tửu Thôn quay đầu lại nói: "Ngươi chỉ còn thiếu chút nữa, thì đã thông suốt được rồi. Nhưng nếu ngươi vẫn tiếp tục tu đạo kiểu này, chỉ sợ cả đời vẫn không thể lĩnh hội được thứ gì."
Thiền sư thở dài một hơi, rồi tựa như nhớ ra chuyện gì.
"Ngươi không tìm thấy hắn, có từng nghĩ hắn đã được người khác mang đi?"
Đại yêu xoay người lại nhìn ông chằm chằm, "Vì sao nói những lời này?"
"Ta chỉ cho Đại yêu một ít đan dược, hắn liền bẻ sừng tặng cho ta. Mấy ngày trước có một vị đại nhân từ Kinh đô lên núi thưởng tuyết. Ở lại trong miếu của ta một đêm, thật ngoài ý muốn trông thấy chiếc sừng yêu này, ngài ấy nói có quen biết với yêu quái chủ nhân chiếc sừng, ta liền đưa sừng yêu cho ngài ấy, hy vọng ngài ấy có thể đưa vật này trả lại cho Đại yêu."
"Ai?" Tửu Thôn siết chặt bình hồ lô, chiếc lục lạc trên cổ tay hắn cũng bị run rẩy mà phát tiếng leng keng.
"Ta không dám hỏi tục danh, chỉ biết là Độ biên đại nhân."
<Còn tiếp>