Ngôn Tình Âm Dương Sư: Tỳ x Tửu - Chuyện Chưa Kể (Phần 7)
Ngày tháng bình yên nào có kéo dài lâu được, giữa 2 thế lực quá lớn thì thế nào xích mích cũng phải xảy ra. Nhưng với hậu quả lớn như thế nào đâu ai biết được?
- Tác giả: Yezulyking
- Editor: Thảo Ly
- Thể loại: Tình cảm và hơn thế nữa~ Lưu ý trước khi đọc
Chương 7
Sau một đêm cuồng hoan chúng yêu quái cũng đã rời đi, điện Quỷ Vương lại yên tĩnh trở lại, đình viện phủ tuyết càng lộ vẻ quạnh quẽ, bầu không khí bị đông cóng hơi hiện lên sắc xanh.
Ở trên giường, một con sâu bự đang ngọ nguậy, đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ mở ra liếc nhìn xung quanh, cậu dụi dụi mắt, cổ họng khàn khàn kêu lên: "Bạn thân?"
Gọi xong vài tiếng, mới nhận ra Tửu Thôn không có ở đây.
Tỳ Mộc chống người muốn ngồi dậy, nhưng phần eo lại không có chút sức lực nào, đau nhức chậm rãi tràn từ hông tới chân, đầu óc cũng nhói nhói đau, dù không quá dữ dội nhưng vẫn rất mệt mỏi. Thực ra, đại yêu quái sẽ không say rượu, sau trận hoan ái kịch liệt cũng sẽ không khiến cho cơ thể cảm thấy không thoải mái, nhưng tình huống bây giờ của Tỳ Mộc rất đặc thù, chịu sự giày vò như vậy, cũng chỉ có thể khó chịu.
Dù vậy, nhưng cậu vẫn cố gắng suy nghĩ lại xem mình còn có chuyện gì chưa làm, đại tiệc đã xong, công văn của một năm cũng đã đóng thành sách, cũng đã sớm sắp xếp xong xuôi gian phòng cho vài vị khách. Chỉ là, mới bắt đầu năm mới cậu còn chưa kịp khen ngợi bạn thân. Tỳ Mộc lại ngọ nguậy vài lần, nhưng vẫn không nén được sự khó chịu trên người, cuối cùng lại ngồi phịch trên giường.
Thực ra, Tửu Thôn ngay từ sáng sớm đã đóng đô ở phòng của Tình Minh. Vị Âm Dương Sư trẻ tuổi không hề thấy ngạc nhiên, dường như là đã biết trước hắn sẽ ghé tới nơi này, nên đã sớm hâm lại rượu.
"Xem ra đêm qua Quỷ Vương điện hạ rất tận hứng." Tình Minh nhìn những vết cào mới mẻ trên người hắn vừa cười vừa nói.
Tửu Thôn mặt không đổi sắc gật đầu, "Đúng, tối hôm qua ta dục vọng sâu vô cùng, nhưng Tỳ Mộc lại nói hắn thích ta như thích cây giò."
Tình Minh cười bảo: "Cá tính của cậu ta vẫn thẳng thắn như trước."
"Nhưng ta lại thích hắn như thích rượu." Tửu Thôn lắc lắc chén rượu, hắn không uống, chỉ nhìn rượu sóng sánh chuyển động bên trong.
"Không thể tách rời?"
"Không thể tách rời."
Tình Minh nhìn hắn, trong mắt đột nhiên lộ ra vẻ thương hại.
Cả cơ thể mệt mỏi chống không nổi, Tỳ Mộc lại mơ màng ngủ một giấc. Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, cậu cảm nhận được một cảm giác kỳ dị lại nóng hổi tràn lan từ bắp chân, giống như là bị một vật thể sống bám lên người, yêu lực đột ngột rút đi nhanh chóng, nhất thời khiến cậu choáng váng tim đập mạnh, bụng bắt đầu đau đớn.
Cảm giác khó chịu mãnh liệt trào lên làm cậu giật mình tỉnh giấc, Tỳ Mộc đặt tay lên bụng nhẹ nhàng trấn an, "Đừng sợ, đừng sợ--- ta sẽ bảo vệ con, ngoan nào." trước mắt tối đen như mực, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên người, còn phải nhẹ giọng an ủi đứa bé trong bụng.
"A--" trong bụng đột nhiên trào lên một trận đau nhức, Tỳ Mộc không nhịn được kêu lên một tiếng co người lại. Trước kia bị thương bên ngoài, còn có thể chịu đựng được. Nhưng loại đau này như có một cây dao khuấy trong cơ thể, đau đến mức cậu không thể thở nổi.
Tửu Thôn và Tình Minh yên tĩnh uống rượu được một lúc, một người một yêu hai mắt trừng nhau, đều không nói lời nào, mà Tửu Thôn cũng không có ý định rời đi.
Tình Minh thoáng nhìn Tửu Thôn, rồi xê dịch cái mông đã ê ẩm ngồi trên ghế, "Điện hạ, ngài không quay về xem Tỳ Mộc sao?"
"Ta ít trông chừng hắn hắn cũng không rơi mất miếng thịt nào."
"Bác Nhã sắp tới đây rồi."
"Vậy thì uống rượu cùng nhau."
"... Điện hạ, ta đột nhiên thấy hơi mệt--"
Tửu Thôn đặt chung rượu xuống bàn, nhìn Tình Minh nói: "Ta ghét nhất các ngươi ở điểm này, thích lật lọng, không thẳng thắn. Ta nói cho các ngươi biết nhược điểm của ta, ngươi lại ấp úng muốn nuốt lời." trong mắt của hắn loé ra hung ác, tay bóp lấy cổ Tình Minh: "Ta là yêu quái, sẽ không nói đạo nghĩa, hoặc là ngươi nói, hoặc là phải chết."
Hắn xuống tay, Tình Minh bị bóp chặt cổ suýt nữa bị nhấc lên, sắc mặt hắn tái tim, hai mắt trợn to, chỉ có thể gắng sức níu lấy tay của Tửu Thôn, đứt quãng nói: "Cổ... cổ độc... trong cơ thể Tỳ Mộc..."
Cảm giác nóng hổi trên đùi dần dần tiêu tán, Tỳ Mộc nhìn xuống, hoa văn đen xì quấn trên đùi đã lan tràn tới đầu gối. Cậu ôm chăn không nhúc nhích, ánh mắt trở nên ngây dại.
Khi Tửu Thôn tông cửa xông ra ngoài thì cũng là lúc Bác Nhã từ ngoài tiến vào. Hắn vừa vô phòng thấy Tình Minh quần áo xốc xếch ngồi dưới đất thở hổn hển, nhất thời giận tím mặt: "Tên cầm thú kia vừa làm gì ngươi?!!"
"Không có gì... Hắn uống nhầm rượu."
Lúc này, Tỳ Mộc vừa mặc đồ chỉnh tề, đã nhìn thấy bạn thân của cậu chạy nhanh như gió xông vào phòng, cậu vui vẻ khen ngợi: "Bạn thân thân hình cường tráng, phong độ bất phàm, không hổ là vua của bách quỷ!"
Nhưng còn chưa dứt câu đã bị đẩy ngã ra giường, quần áo vừa mặc chỉnh tề bị kéo xuống, tay của Tửu Thôn mò mẫm tìm kiếm trên người cậu. Cuối cùng nắm lấy chân của cậu, ánh mắt lướt qua lướt lại tỉ mỉ nhìn kỹ những hoa văn đen như mực trên đấy.
Trong lòng Tỳ Mộc trầm xuống, trực giác thầm không ổn, nằm trên giường không dám nói một câu nào.
"Yêu văn của ngươi vốn là như vầy phải không?"
"Đúng vậy-- Đúng vậy--" cậu vội vã gật đầu.
Tửu Thôn híp mắt, bóp cằm của cậu: "Bây giờ ngươi lại dám nói dối với ta?"
Tỳ Mộc sẽ không nói dối. Với người khác, cậu chẳng thèm bịa đặt xạo sự. Với Tửu Thôn, bọn họ đã sống chung nhiều năm, cậu cũng đã từng khen ngợi, cũng đã từng khuyên nhủ, nhưng tất cả đều là lời thật lòng. Con mắt lại không biết nói dối, khi nói chuyện cậu thường nhìn thẳng Tửu Thôn, bên trong đôi mắt cậu, chỉ có hình bóng hắn. Mà bây giờ, cậu đưa mắt tránh né, nhìn sang nơi khác, không nói được lời nào.
"Nếu ngươi không muốn nói, thì ta nói. Ngươi giao dịch với Hắc Tình Minh, ăn cổ độc, nó bám lên trên cơ thể ngươi hút yêu lực. Sau khi nó lớn lên ngươi sẽ thần hình tan biến, đúng không?" hắn nắm lấy cánh tay run rẩy của Tỳ Mộc, con ngươi đầy tức giận, vành mắt đã đỏ ửng.
Tỳ Mộc gật đầu.
"Lúc đó tớ không còn cách nào. Bạn thân bị cắt đầu thị chúng (trị tội trước công chúng). Tớ không thể để cho bạn thân phải chịu khuất nhục."
Bốn năm trước Đại Giang Sơn từng trải qua một kiếp đại nạn, Nguyên Lại Quang mang theo võ sĩ và âm dương sư đi qua cánh cửa Âm giới đánh lui chúng yêu quái. Bọn hắn vô cùng xảo quyệt, giả trang thành yêu quái tiến cống rượu độc cho Quỷ Vương. Tửu Thôn uống hết rượu độc, hôn mê bất tỉnh, bọn họ không những cắt đầu của hắn, còn tàn sát Đại Giang Sơn. Khi Tỳ Mộc trở lại, chỉ thấy thể xác không có chút sức sống nào của Tửu Thôn và những bộ phận cơ thể rải rác khắp nơi trên mặt đất. Cậu tức thì tức giận ngút trời, muốn thay Tửu Thôn đi báo thù. Lúc ấy, Hắc Tình Minh tìm tới cậu.
"Còn bao lâu--" Tửu Thôn hít sâu một hơi, "Tới khi nó lớn, còn bao lâu?"
"Trong vòng năm năm."
"Ngươi tính giấu diếm ta tới khi đó, rồi buông tay rời đi?"
"Bởi vì tớ không an tâm bạn thân, tớ để lại cho bạn thân một đứa bé. Cổ trùng trong cơ thể tớ, tớ có thể áp chế tạm thời, chống tới khi đứa bé ra đời." cậu lại còn cười được, "Mấy năm nay Đại Giang Sơn đã ổn định hơn rồi, là do bạn thân cơ trí. Đứa bé sinh ra nhất định cũng bất phàm, nó khẳng định mạnh hơn tớ. Nó sẽ hiệp trợ cậu, Đại Giang Sơn sẽ phồn vinh yên ổn."
Cậu vốn suy tính thế này, trong vòng năm năm, tận lực phục hưng Đại Giang Sơn. Trước khi rời khỏi nơi này, phải tìm được một yêu quái có thể thay thế mình. Cậu lén lút tìm kiếm rất nhiều, nhưng đều không vừa ý. Cuối cùng vẫn là nhờ một câu nói vô tâm của Tửu Thôn đề tỉnh cậu. Chỉ có yêu quái thừa kế huyết mạch của Quỷ Vương mới có thể xuất sắc như bạn thân của cậu. Nhưng không ngờ là, cuối cùng, người sinh con cho bạn thân, lại là cậu.
Tửu Thôn nhìn cậu, đột nhiên như quả bóng xì hơi, hắn ngồi trên giường đưa lưng về phía cậu, lạnh lùng nói: "Ngươi cút đi, chết ở đâu cũng không liên quan đến ta, đừng để ta nhìn thấy."
Tỳ Mộc mặc quần áo lại, lặng yên thu dọn đồ đạc. Cậu mang đến đây rất nhiều món, nhưng cuối cùng đi chỉ mang được một bọc, nhấc chân ra khỏi cửa phòng.
Tục ngữ nói Tuyết rơi không lạnh tuyết tan mới lạnh. Nhành cây bên cạnh đã kết thành băng, Tỳ Mộc hơi hối hận vì không mặc nhiều quần áo. Cậu khẽ run rẩy, chợt nghe thấy tiếng cửa mở ầm ở phía sau. Còn chưa kịp quay đầu lại, cả cơ thể đã được bao trùm, Tửu Thôn ôm lấy cậu từ sau lưng.
Tửu Thôn dùng hết sức lực ôm cậu, dốc sức ghì cậu vào trong lòng, "Ngươi dám bỏ đi? Ngươi lại dám bỏ đi?" hắn thở phì phò, giống như người bị kìm chặt mới là hắn, "Ngươi dám có bản lãnh, không cần ta nữa? Ngươi khiến cho ta không thể rời bỏ ngươi, còn ngươi lại buông tay bỏ đi? Ta không cho phép ngươi bỏ đi, ngươi dám đi thì ta cắt đứt chân ngươi."
Tỳ Mộc trước giờ không sợ chết. Khi cậu ăn cổ trùng, đã nghĩ đến lúc cần thiết, tìm một nơi ở gần Đại Giang Sơn lặng lẽ chết đi. Nhưng tiếc là cậu không phải người, không có hồn phách, không thì có thể nhìn thấy Tửu Thôn dẫn dắt con dân sống qua từng năm từng năm thật náo nhiệt tưng bừng.
Hiện tại cậu được Tửu Thôn ôm trong lòng, đột nhiên nghĩ, nếu như chết rồi, sẽ không được gặp lại bạn thân của cậu nữa. Cũng không được bạn thân ôm như này nữa. Tỳ Mộc đặt tay lên tay Tửu Thôn, bỏng tới mức ngực cũng đau, không thể động đậy dù là nửa bước.
<Còn tiếp>
Bài cùng chuyên mục