Creepypasta sau được 1 thành viên trên diễn đàn Reddit thế giới chia sẽ kể về cậu bé luôn nằm mơ thấy mình vây quanh bởi 4 bé gái và ở đằng xa là 1 gã đàn ông cao lớn nhìn chằm chằm về phía cậu ta, mãi đến khi lớn lên cậu mới phát hiện bí mật đáng sợ trong giấc mơ của mình
Hồi tôi còn nhỏ, tôi không bao giờ để cửa phòng tôi mở vào ban đêm. Tôi muốn căn phòng của tôi phải tối hoàn toàn, nếu không thì tôi sẽ không thể nào mà yên giấc được. Không có bất cứ khe sáng, cho dù là chút xíu ánh sáng đèn đường hắt vào cũng không, nếu như mà căn phòng không chìm vào biển tối đen như mực thì tôi sẽ không thể chợp mắt được.
Gã đàn ông to lớn luôn có mặt trong giấc mơ của tôi - Nguồn hình: Fanpage Reddit Việt Nam
Tuổi thơ của tôi cũng cứ mập mờ, tối đen vô định như thế, nhưng mẹ thì luôn bảo tôi rằng bởi vì tôi đã từng khăng khăng rằng tôi đã thấy một gã đàn ông cao lớn ghé qua phòng tôi vào buổi tối.
Nhưng mẹ tôi thì cứ cười cho qua vì bà cho rằng đó chỉ là sản phẩm tưởng tượng thú vị của một đứa trẻ 5 tuổi thôi. Nhưng mà bà vẫn làm những gì mà tôi yêu cầu hằng đêm khi tôi đi ngủ.
Giấc ngủ của tôi sớm bị ngắt đoạn bởi vì sự ghé thăm của Gã Đàn Ông Cao Lớn ấy trong giấc mơ của tôi. Lúc nào cũng là cái giấc mơ đó, gã cứ xuất hiện như thế, ngày một thường xuyên hơn trong những giấc mơ của tôi. Ở đó, tôi thường chơi đùa trên một cái xích đu với 5 bé gái khác và cười đùa rất vui vẻ. Gã chẳng làm gì cả, gã chỉ đứng đó. Tôi chưa bao giờ thấy mặt gã, nó cứ ẩn đằng sau màn đen huyền ảo đó. Nhưng rồi sau nhiều lần, tôi nhận ra gã ngày càng đứng gần chúng tôi hơn. Và cứ thế, ngày một gần hơn, gần hơn. Và rồi hàng đêm, ở trong giấc mơ, Gã Đàn Ông Cao Lớn ấy vẫn cứ đứng như thế. Với một đứa trẻ mà nói, những giấc mơ ấy xảy ra quá quá nhiều, rồi tôi nhận ra, gã càng ở gần, thì giấc mơ của tôi càng trở nên ảm đạm và mọi thứ ngày càng trở nên méo mó, kì dị. Đó cũng là lúc mà tôi thường thức giấc trong sự sợ hãi tột độ, mồ hôi tuôn đầm đìa trên trán. Tôi ít khi đi tiểu một mình vì tôi vẫn cảm thấy sợ hãi thật sự. Và rồi một hôm tôi đã bị nứt xương vai vì tôi đã liên tục đập nó vào tường.
Sau đó mẹ đã đưa tôi đến bác sỹ gia đình và rồi ổng khuyên tụi tôi nên tới chỗ Bác sỹ tâm thần.
Tôi đã phải kể cho họ về những giấc mơ của tôi, nơi mà Gã Đàn Ông Cao Lớn kia luôn xuất hiện.
Tôi đã được kiểm tra rất cẩn thận vì hiếm khi trẻ em bị khủng hoảng ban đêm một cách thường xuyên và cực đoan như thế này.
Vì hồi đó tôi còn khá nhỏ, tôi không thể hiểu được chuyện gì đang diễn ra, nhưng mẹ thường đưa tôi một viên thuốc màu trắng mỗi tối trước khi đi ngủ. Tôi cũng chẳng thắc mắc xem đó là gì nhưng mẹ tôi bảo rằng tôi sẽ không phải mơ những giấc mơ quái đản đó nữa.
Và mẹ đã đúng, tôi đã chẳng phải gặp lại cái gã kia nữa. Tôi cũng chẳng mơ thấy bất cứ cái gì nữa.
Bây giờ thì tôi đang học Cấp 3 rồi, một học sinh trầm tĩnh thích ở một mình hơn là tham gia vào mấy cái hoạt động xã hội này nọ. Trong nhiều năm, tôi vẫn được bác sỹ kê cho những viên thuốc kia, vẫn là người bác sỹ năm xưa đã giúp tôi thoát khỏi những giấc mộng tồi tệ đó.
Tôi vẫn thích đóng kín cửa phòng vào buổi tối, và bây giờ thứ tôi cần là những cái bịt tai vì tôi thề là tôi đã nghe thấy những giọng nói thì thầm, đôi khi là tiếng kêu rên, cũng có lúc là tiếng khóc ở trong nhà tôi mỗi đêm. Và mẹ đã đưa cho tôi khi tôi đề cập với bà về vấn đề này vào bữa sáng. Tôi mừng là bà vẫn luôn quan tâm đến từng giấc ngủ của tôi.
Một ngày, tôi đề nghị có một đêm mà không sử dụng cái thứ thuôc ấy, để tôi có thể biết rằng liệu tôi có thể làm được gì trong buổi tối ấy mà không có nó.
Đã có rất nhiều cuộc cãi vã xoay quanh vấn đề này.
Và rồi cuối cùng mọi người quyết định là tôi vẫn phải uống thuốc, mặc dù tôi cũng biết rằng tốt hơn hết tôi vẫn nên ngoan ngoãn uống thuốc. Nhưng mà tôi thật sự rất tò mò không biết mọi chuyện sẽ như thế nào nếu tôi không uống cái viên thuốc ấy trong một đêm, và rồi tôi đã làm vậy.
Tôi đeo bịt tai và căn phòng thì hoàn toàn chìm vào bóng tối, cho nên tôi nghĩ chắc mọi chuyện cũng sẽ tốt thôi.
Lần đầu tiên trong nhiều năm tôi đã có một giấc mơ. Giấc mơ ấy như là một kí ức mơ hồ về bản thân tôi hồi 5 tuổi, đang ngồi trên một cái xích đu.
Tôi đứng từ xa và nhìn về tôi của hồi 5 tuổi đang đứng la hét với 5 cô bé khác cũng trạc tuổi tôi lúc đó, giấc mơ thật quen thuộc. Nhưng đó là trước khi tôi kịp nhận ra Gã đã đứng bên cạnh tôi. Cái Gã Đàn Ông Cao Lớn ấy. Cái gã bí ẩn, người đã đi săn những giấc mơ của tôi trong suốt những năm tháng qua. Cái gã mà tôi đã từng nói là lang thang trong giấc mơ của tôi suốt những buổi đêm ngày tôi còn nhỏ.
Trước khi tôi kịp chuồn đi trong sự sợ hãi tột độ, gã đã vồ lấy cánh tay tôi cực nhanh. Khi mà gã chạm vào tôi, tôi cảm nhận được sự lạnh lẽo toát ra từ bàn tay của gã và nó đã làm tôi rùng mình.
Và rồi gã giật mạnh lấy tay tôi, chỉ về phía mà tôi của lúc nhỏ đang chơi đùa vui vẻ với 5 đứa con gái kia.
Mãi tới bây giờ, chúng mới nhìn chằm chằm về phía chúng tôi với đầy vẻ nghiêm trọng. Tôi cố gắng vẫy vùng để thoát ra, nhưng bàn tay của gã cứ ngày một chặt hơn, và chỉ khi đó tôi mới nhận ra.
Gã đang cố nói với tôi điều gì đó, điều gì đó về đám con gái kia.
Gã buông tay tôi ra và cúi xuống thì thầm với tôi "Thức dậy đi. NGAY BÂY GIỜ."
Tôi giật mình tỉnh giấc, kéo bịt tai ra.
Tôi không rõ Gã Đàn Ông Cao Lớn cố nói điều gì với tôi, nhưng có điều gì đó thôi thúc tôi phải làm rõ chuyện này. Tôi chưa bao giờ rời khỏi phòng vào lúc nửa đêm như thế này. Và bây giờ, để tôi nói với bạn một điều, tôi đang cực-kì-hoảng-sợ. Nhưng cứ có điều gì đó thôi thúc tôi hãy tiếp tục, mặc dù nghe có vẻ không đúng lắm.
Có một cánh cửa dẫn xuống tầng hầm, nó luôn luôn được khóa bởi một cái ổ khóa bự tổ chảng luôn. Mẹ tôi cấm tôi đi xuống dưới đó vì nó không đủ sạch sẽ và thoáng khí. Nhưng hiện giờ thì cái ổ khóa đang ở trên bàn và cánh cửa thì đang mở toang.
Và bởi vì bây giờ người tôi đang bị lấp đầy bởi sự tò mò rồi nên tôi đã đi xuống và tìm kiếm.
Có 4 cô gái ở đó, bị suy dinh dưỡng trầm trọng, bao quanh bởi phân, nước tiểu, máu và phần còn lại của cô gái thứ 5, người đã chết và đã bị các cô gái đói khác ăn.
Có bóng dáng của người thứ 6, với phần cơ thể có vẻ như đã ở trong cái xó đó nhiều năm rồi.
Mọi thứ đều mơ hồ khi tôi bấm số để gọi 911. Cảnh sát đã tới không lâu sau đó. Xe cứu thương cũng đã đến và đưa các cô gái đi.
Mẹ tôi đã bị bắt ngay sau đó.
Tôi bắt đầu hiểu ra rằng mẹ tôi không hề giống như những gì bà ta nói. Bà ta thực chất là một kẻ loạn trí, người mà đã đem tôi đến công viên và dùng tôi làm mồi nhử để bắt cóc các đứa trẻ. Bà ta sẽ giam những đứa bé vô tội ấy trong căn hầm, tra tấn, bỏ đói và lạm dụng chúng. Bà ta làm điều này cùng với người tình của bà, gã bác sỹ trị liệu của tôi. Tên bác sỹ sẽ chịu trách nhiệm tóm lấy những đứa trẻ mà tôi đã vô tình dụ dỗ và dắt chúng đi.
5 cô gái bị bắt cóc gần đây nhất đã bị giam giữ trong căn hầm ấy trong khoảng 10 năm, một trong số họ đã bị tra tấn đến chết trong một lần cố gắng trốn thoát.
Tôi cũng được biết rằng họ đã cho tôi uống thuốc để tôi có thể quên những chuyện đã từng xảy ra trong suốt những ngày thơ ấu.
Tôi cảm thấy chóng mặt và mọi chuyện thật mông lung. Mẹ tôi, người mà tôi hằng tin tưởng và yêu thương, đã làm thương tổn đến người khác. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng bà ấy có thể là loại người đó. Điều này đã làm tôi đau đến nghẹt thở.
Đã nhiều năm trôi qua từ sau sự việc đó, tôi đã chuyển đến một nơi tốt hơn, tôi không cần thuốc để ngủ vào buổi đêm nữa, tôi cũng không phiền nếu như cửa phòng tôi vẫn mở vào buổi tối. Mẹ tôi đã bị bắt, bà bị buộc tội đã sát hại 13 đứa trẻ và giam giữ 4 người khác nữa. Chỉ thế thôi có lẽ cũng đủ để bạn hình dung việc này xảy ra trong nhiều năm như thế nào rồi.
Còn đối với Người Đàn Ông Cao Lớn kia, tôi được biết rằng ông chính là cha tôi. Tôi đã dường như nhận ra ông ngay lập tức sau khi thấy tấm hình. Mẹ tôi bảo rằng ông không được phép đến thăm tôi sau khi cha mẹ tôi ly thân.
Dù vậy, ông ấy vẫn ghé qua và đã tìm thấy những đứa trẻ đang bị giam giữ và đe dọa sẽ gọi cảnh sát.
Một cuộc đụng độ đã xảy ra và bà ta đã bắn ông, sau đó bỏ xác ông vào trong tầng hầm.
Suốt những năm tháng ấy, ông đã cố gắng báo với tôi về những vụ bắt cóc đang diễn ra ngay dưới giường tôi. Đôi kh tôi nghĩ rằng, nếu đêm đó tôi không tò mò đến như vậy, nếu tôi vẫn uống những viên thuốc đó thì liệu mẹ tôi sẽ có thêm bao nhiêu nạn nhân nữa?
-----
Bài đăng của bạn Cao Hoàng Lan trong group: https://www.facebook.com/…/reddi…/permalink/568570056873734/