Ngôn Tình Âm Dương Sư: Tỳ x Tửu - Chuyện Chưa Kể (Phần 9)

Nguyễn Tiến Khoa

Mâu thuẫn nảy sinh nhưng tình cảm vẫn mạnh mẽ hơn, cặp yêu quái của Đại Giang Sơn vẫn còn nhiều chuyện nặng lòng nhưng chưa kịp có thời gian giải quyết ngay thì biến cố lại xảy ra...

 

  • Tác giả: Yezulyking
  • Editor: Thảo Ly
  • Thể loại: Tình cảm và hơn thế nữa~ Lưu ý trước khi đọc

Xem lại chương 8 tại đây~

Chương 9

Về việc tại sao Nguyên Bác Nhã lại trốn trong tủ quần áo phòng Tình Minh, bốn người trong phòng đều lựa chọn coi như không biết gì. Sau khi không hẹn mà gặp, hai người hai yêu ăn ý ngồi vây quanh chiếc bàn.

Nguyên Bác Nhã đang cầm miếng bánh ngọt nhai trong miệng, lại cảm thấy bầu không khí có chút sai sai. Nhìn mấy người xung quanh, mặt mày đều ngưng trọng, hắn dè dặt vặn nhỏ tiếng nhai nuốt của mình.

Trong phòng bốn bề an tĩnh, Tửu Thôn giật giật, điệu bộ như định lên tiếng.

Nhớ tới chuyện thương lượng của hắn và Tình Minh hôm qua, Nguyên Bác Nhã nghĩ chuyện hắn sắp nói khẳng định không tầm thường. Vì vậy cực kỳ nghiêm túc nhìn hắn.

"Thời gian không còn sớm, nên đi ăn thôi." Tửu Thôn nói xong liền kéo Tỳ Mộc dậy đi ra ngoài.

"Đi thôi Bác Nhã, ta thấy ngươi cũng đói bụng rồi." Tình Minh vỗ vỗ bờ vai hắn, cũng đứng dậy bước ra ngoài.

Miếng bánh ngọt trong tay bị ném ngã ra bàn. Nguyên Bác Nhã ôm trán, qua một lúc lâu mới cả giận nói: "Phì!!"

Trên bàn ăn bữa ăn cũng diễn ra một cách yên yên lặng lặng. Tỳ Mộc bị bắt tại trận, không dám nói nhiều. Nhưng Tửu Thôn cũng không chất vấn cậu, chỉ uống rượu trông chừng cậu. Nguyên Bác Nhã thì hung hung hăng hăng nhét cơm vào miệng, không thèm quan tâm tới ai. Còn Tình Minh trước giờ vẫn luôn không thích nói nhiều trong bữa ăn.

"Cạch", Nguyên Bác Nhã đặt chén cơm lên bàn, lạnh mặt nói: "Tạ ơn khoản đãi của Quỷ Vương, ta về trước." hắn đứng phắt dậy, lại phát hiện không có ai định giữ hắn lại, liền hừ lạnh một tiếng, chua chua bổ sung một câu: "Không muốn làm phiền các ngươi bàn chuyện đại sự nữa."

Tình Minh nhìn Nguyên Bác Nhã ra khỏi đại điện, thở dài một hơi, cũng không đuổi theo, chỉ quay đầu lại nói: "Bây giờ hai vị đều có mặt ở đây, cũng nên thương nghị kỹ càng một chút."

Tỳ Mộc định ngẩng mặt lên, Tửu Thôn lại vươn tay nhấn xuống, lạnh nhạt nói: "Trời đánh tránh bữa ăn, ít nhất cũng chờ ăn cơm xong rồi nói."

Tình Minh cũng không tức giận, chỉ lẳng lặng chờ. Bị một người một yêu nhìn chằm chằm, Tỳ Mộc càng ăn càng thấy sai, buộc lòng phải nói dối mình đã no rồi.

Đầu của yêu quái tóc trắng lúc này mới được buông ra. Tửu Thôn gõ tay trên bàn, nói từng câu ung dung lại rất rõ ràng: "Trước đây các ngươi đã giấu diếm ta chuyện gì, hiện tại ta không tính toán nữa. Nhưng hôm nay ngay tại đây, những chuyện cần biết ta đều muốn biết."

Có lẽ muốn lập công chuộc tội, Tỳ Mộc lên tiếng trước, "Bạn thân, nói ra chuyện này có lẽ sẽ khiến cậu hổ thẹn. Lúc đó tớ bị Hắc Tình Minh lừa. Hắc Tình Minh vừa tới nơi, tự giới thiệu mình là An Bội Tình Minh, hắn nói hắn có thể giúp tớ tìm thủ cấp của bạn thân, còn tiết lộ cho tớ biết Nguyên Lại Quang dùng thủ cấp của bạn thân làm mồi dụ, bày bẫy rập ở xung quanh, chờ tớ mắc câu. Sau đó tớ lén tìm hiểu mới thấy điều hắn nói quả nhiên là thật, xung quanh thủ cấp của bạn thân đặt đầy kết giới, còn có Âm Dương Sư bày trận sẵn sàng, tớ không thể xông vào. Hắn nói hắn có thể giúp tớ, nhưng cần một điều kiện--"

"Được rồi, ngươi không cần nói nữa." Tửu Thôn càng nghe càng giận, nhưng có người ngoài ở đây hắn cũng không tiện trừng trị tên ngu ngốc này, hít sâu vài hơi, lại nhấp vài chung rượu, mới mở miệng nói: "Ngươi thân là ác quỷ, làm sao lại để cái thứ kia đùa giỡn? Bình thường ngươi tính toán rất tỉ mỉ, tại sao tới lúc xảy ra chuyện lại không phân được thiệt hơn?"

Nghe Tửu Thôn nói "cái thứ kia", sắc mặt của Tình Minh có chút khó coi.

Tỳ Mộc dập gối quỳ xuống, cúi đầu hô lên: "Tớ khiến bạn thân hổ thẹn, tớ cam nguyện bị trừng phạt."

"Ta không muốn nghe cái này." Tửu Thôn bực mình nói.

"Vẻ ngoài và năng lực của Hắc Tình Minh giống Tình Minh như đúc, chỉ là trong pháp thuật của Hắc Tình Minh, bẩm sinh mang theo oán khí. Cũng không phải không nhận ra, chỉ là--" Tỳ Mộc lí nhí nói, "Chẳng qua lúc đó, trong lòng của tớ chỉ có bạn thân, nên không có tâm tư đi phân biệt."

Tửu Thôn trầm mặc một lúc lâu, nhẹ nhàng nói: "Ngươi là đồ đần độn."

Tình Minh bị gạt sang một bên, đột nhiên cảm thấy cuộc thương nghị này không bàn tiếp nổi nữa, hắn không cáo biệt bọn họ, trực tiếp bước ra ngoài. Lúc đi ngang qua hoa viên sau vườn, lại phát hiện Nguyên Bác Nhã đang ngồi cạnh chiếc bàn đá trong vườn hoa.

"Ngươi ngồi đây chờ ta sao?" Tình Minh vui mừng hỏi thăm, bước tới ngồi xuống bên cạnh hắn.

"Ta chỉ là người ngoài, tại sao phải đợi ngươi."

Tình Minh phớt lờ câu nói lẫy của hắn, phủ món đồ bị ném sang một bên lên cho hắn, cười nói: "Nếu nói như vậy, có thể gặp phải Nguyên Bác Nhã tiên sinh ở nơi này, coi như là chuyện may mắn nhất rồi, nhưng ở đây quả thực lạnh lẽo, tại hạ có thể mời Bác Nhã tiên sinh tới phòng ngồi không?"

Hắn nắm tay Nguyên Bác Nhã, ôn hoà cười, nhẹ nhàng kéo hắn trở về phòng.

Nhìn vị trí Tình Minh ngồi đã trống không, Tửu Thôn cũng không nói thêm gì nữa, hắn dùng tay kiểm tra nhiệt độ của chén ăn, xác định được đồ ăn chưa nguội. Lại đưa một đôi đũa cho Tỳ Mộc, "Tiếp tục ăn."

Mặt trời còn chưa ngả xuống, mây trắng cuối chân trời bị thiêu đốt thành màu cam rực, vô cùng rạng rỡ.

Tửu Thôn vẫy tay gọi, một con chim lớn có bộ lông đen và đôi mắt đỏ hạ xuống, hắn đặt bức thư đã được gấp gọn mang yêu lực gắn trên chân nó, rồi thả nó đi.

Hắn ngồi bên cửa sổ, đột nhiên cảm thấy phòng có chút an tĩnh, lúc nhìn lại Tỳ Mộc đang tựa trên bàn thiu thiu ngủ, miệng còn ngậm một miếng bánh ngọt. Trong lòng hắn thấy buồn cười, vỗ vỗ đầu Tỳ Mộc, nhìn cậu thật khổ sở dụi mắt cho tỉnh, giả vờ bất mãn nói: "Ngươi thế nào ăn hết cả mâm cơm rồi."

Tỳ Mộc còn chưa kịp tỉnh táo, cầm miếng bánh ngậm trong miệng đưa cho Tửu Thôn, "Bạn thân, còn miếng bánh."

Tửu Thôn phớt lờ cánh tay giơ miếng bánh để trước mặt hắn, trực tiếp mút lấy bờ môi của cậu, cậu ngậm chiếc bánh ngọt được một lúc lâu, răng môi đều mang theo mùi vị ngọt ngào, nhấm nháp từ từ vô cùng mỹ vị. Tửu Thôn chìm đắm trong nụ hôn đơn thuần này, lúc mở mắt ra lại thấy Tỳ Mộc đang tròn mắt nhìn hắn, vẻ mặt vô cùng ngay thẳng, tức thì, phong hoa tuyết nguyệt trong đầu hắn rơi vỡ đầy đất.

"Ngươi tiếp tục ăn đồ của ngươi đi!" Tửu Thôn tức giận nhét miếng bánh trở lại miệng cậu.

Sau đó trời liền tối, bên ngoài còn rất náo nhiệt, Tỳ Mộc đã gục xuống giường trùm đầu ngủ mê mệt. Tửu Thôn ở bên ngoài uống rượu cùng chúng yêu, cũng cảm thấy vô nghĩa, hắn lại trở lại nhìn Tỳ Mộc ngủ say như chết, nhất thời không biết làm gì, đành phải tìm chỗ ngồi uống rượu một mình.

Tửu Thôn ngồi tựa trên cành cây, rót cho mình một chén rượu, ánh trăng còn lấp ló treo trên đỉnh núi thấp, bóng của đại yêu vừa hẹp vừa dài đổ xuống đất. Trước kia hắn cũng thường một mình tớ nơi này uống rượu, mời ánh trăng, gửi thiên địa, rượu mạnh rót vào bụng, vô cùng phóng khoáng mà nuốt xuống. Nhưng thời gian trôi đi, cảnh vật đổi dời, nhìn lại sơn hà minh nguyệt, lại thấy cô độc vô ngần.

Hắn ngồi một lúc thì ngủ quên. Khi tỉnh lại ánh trăng đã bò lên cao. Trên người hắn được phủ thêm một chiếc áo dày, Tỳ Mộc đang tựa vào người hắn, vô cùng nhàm chán cào cào hồ lô của hắn.

"Ngươi không cần phí sức, ta đã đóng nắp hồ lô lại rồi, nó sẽ không rót ra rượu cho ngươi." hồi lâu không mở miệng, giọng nói của hắn có chút khàn khàn.

Tỳ Mộc tựa như là đã ngủ đủ rồi, thần thái trên mặt rất sáng láng, cậu cười nói: "Bạn thân quả nhiên thông minh, chút tâm tư này vẫn không thể giấu diếm được bạn thân."

Tửu Thôn nhìn ánh mắt của cậu cong lên, trong mắt sáng rực mang theo ý cười thuần tuý. Chỉ có khuôn mặt này khi cười, hoàn toàn nhìn không ra cái bóng của yêu quái. Hắn cũng đã từng là người, đã gặp qua muôn dạng mặt cười, có gian trá, có nịnh nọt, nhưng bất luận thế nào, một nụ cười phát xuất từ trái tim, hắn cũng chỉ từng thấy qua trên gương mặt của trẻ con.

"Làm sao vui vẻ như thế?"

"Tớ gặp bạn thân sẽ vui vẻ, sắp gặp bạn thân cũng vui vẻ." cậu nói, hai mắt hấp háy, "Thực ra, chỉ cần nghĩ tới bạn thân, tớ cũng sẽ rất vui vẻ."

"Vậy nếu như ta không vui thì sao?"

"Vậy tớ càng buồn hơn bạn thân."

Tửu Thôn nghe vậy trầm mặc nhìn cậu một lúc lâu, thuỷ quang lay động trong mắt, hắn nhẹ nhàng nói: "Tỳ Mộc a Tỳ Mộc. Nếu như năm đó ta trực tiếp ăn ngươi, vậy thì bây giờ ta cũng không đáng thương thế này."

"Bạn thân nguyện ý cho tớ bồi bạn bên cạnh, đối với tớ mà nói chính là ân huệ. Tớ nguyện ý giao cơ thể cho bạn thân chi phối. Chỉ cần toại nguyện tâm ý của bạn thân, tớ chết cũng không đáng tiếc." Tỳ Mộc ôm chặt Tửu Thôn trong lòng, "Tớ thích bạn thân nha, chuyện gì tớ cũng nguyện ý làm cho bạn thân nha."

Tửu Thôn vén tóc của cậu lên, cắn lên đôi môi lạnh lẽo của cậu.

"Ngu ngốc này, ngươi thì biết cái gì." hắn hàm hồ nỉ non, môi lưỡi quấn lấy nhau không rời.

Hắn cầm y phục trên người trải ra mặt đất, đè Tỳ Mộc nằm xuống, đại yêu vô cùng dịu ngoan để hắn cởi ra tầng tầng lớp lớp trang phục của mình, vân da trần trụi phơi bày dưới ánh trăng, phản chiếu trắng như ngọc, cậu nhẹ nhàng cười với hắn, càng xinh đẹp xuất trần.

Tửu Thôn gần như điên cuồng cắn xé cơ thể cậu, hai tay chặt chẽ siết quanh người cậu, hận không thể thực sự cắn vỡ Tỳ Mộc nuốt vào trong bụng.

Đột nhiên, hắn thấy cơ thể nằm trong lòng hắn trở nên run rẩy, hắn cúi đầu nhìn, phát hiện Tỳ Mộc sắc mặt tái nhợt, cậu đẩy Tửu Thôn ra, cơ thể co lại bấm chặt bụng nén từng cơn đau rên rỉ, hoa văn kì dị trên đùi giống như đang sống, chậm rãi bò lên trên sinh trưởng.

<Còn tiếp>

Bài cùng chuyên mục