Mâu thuẫn nảy sinh nhưng tình cảm vẫn mạnh mẽ hơn, cặp yêu quái của Đại Giang Sơn vẫn còn nhiều chuyện nặng lòng nhưng chưa kịp có thời gian giải quyết ngay thì...
- Tác giả: Yezulyking
- Editor: Thảo Ly
- Thể loại: Tình cảm và hơn thế nữa~ Lưu ý trước khi đọc
Xem lại chương 7 tại đây~
Chương 8
Đã qua nửa đêm, ngoài cửa tuyết trắng xoá, ánh trăng rơi đầy đất.
Trong phòng hai yêu quái ôm nhau ngủ, từng lọn tóc lồng vào nhau. Tửu Thôn tay dài chân dài quấn hết trên người Tỳ Mộc, mặt cũng tựa trên lưng cậu. Yêu quái bị bao trong lòng trông như miếng sủi cảo.
Vài tiếng sột xoạt vang lên, Tửu Thôn cảm giác cơ thể nằm trong lòng hắn đang nhích tới nhích lui, hắn cảnh giác mở mắt ra, vô thức siết chặt hai tay, hỏi: "Ngươi định làm gì?"
"Bạn thân--- tớ chỉ định đi vệ sinh..." Tỳ Mộc không hiểu sao hơi căng thẳng. Cậu thực sự chỉ muốn đi vệ sinh. Nhưng không ngờ vừa động đậy rất nhẹ đã quấy rầy đến bạn thân.
Đại yêu quái trong đêm cũng nhìn thấy rất rõ. Hắn thấy trong đôi mắt Tỳ Mộc còn chứa cả tơ máu, mới tin tưởng cậu là bị nghẹn tỉnh. Thực ra, từ khi Tỳ Mộc bước ra khỏi cửa phòng, tim của hắn không thể thả lỏng được, luôn luôn nghĩ tên ngốc này sẽ len lén chuồn mất, tìm một nơi tạm bợ sống qua ngày, mấy tháng sau để lại cho hắn một tiểu yêu quái giống hắn như đúc. Còn mình thì thống khoái mà buông tay rời đi, bỏ hắn một mình trải qua một đời dài dằng dặc.
"Trời tối đường trơn trượt, ta đi với ngươi."
Ánh trăng trên bầu trời vừa tròn vừa to, chiếu lên nền tuyết trắng, ngoài phòng như ban ngày, một tia sáng chui lọt vào cửa sổ cũng rọi sáng cả đầu giường.
Tửu Thôn đi theo cậu tới nhà xí, ánh mắt chăm chú dính trên người Tỳ Mộc. Tỳ Mộc nắm đai lưng quần, rốt cuộc không nhịn được mở miệng: "Tâm ý của bạn thân tớ rất đội ơn. Nhưng loại chuyện này mời cậu tránh đi một chút."
"Còn cái gì của ngươi ta chưa nhìn sao? Nhanh lên, ngoài trời rất lạnh."
Sau khi trở về, Tửu Thôn lại bao bọc Tỳ Mộc vào trong ngực vô cùng chặt chẽ, thúc giục cậu đi ngủ, còn toả yêu lực cho cậu ấm thân.
Nhưng chưa qua được một khắc, Tửu Thôn còn chưa kịp buồn ngủ, lại thấy Tỳ Mộc nhúc nhích.
"Ngươi lại làm gì?"
"Tớ-- Tớ chỉ muốn xoay người lại." Tỳ Mộc hiển nhiên bị doạ hết hồn, không dám động đậy nữa.
Tửu Thôn nắm lấy người cậu xoay lại, hai yêu mặt đối mặt, hắn nâng đầu Tỳ Mộc ấn vào trong ngực mình, nói: "Mau ngủ đi."
Yêu quái tóc trắng dùng dằng chui khỏi ngực hắn, mở to hai mắt nhìn hắn, "Bạn thân, có phải cậu sợ tớ lén lút chuồn đi?"
"..." không ngờ sẽ bị tên ngu ngốc đầu chỉ có giò nhìn thấu tâm tư, Tửu Thôn im lặng không lên tiếng.
"Bạn thân, tớ sẽ không đi đâu." ánh mắt của Tỳ Mộc trăng rọi vào sáng rực, khi cậu cười đôi mắt cong lại, sóng sánh lưu động, như dòng suối nhỏ chiếu ánh sao, "Bạn thân trước kia không cần tớ, tớ muốn rời đi cũng không thấy đau lòng. Nhưng hiện tại bạn thân không cho tớ đi, tớ cũng không thể để cho bạn thân khổ sở."
"Mặc dù ngươi nói với ta như thế. Nhưng ngươi có chân, không chừng có một ngày không còn thấy tung tích của ngươi nữa. Bây giờ trên người ngươi không có yêu khí, tuỳ tiện tìm một nơi trốn, ta cũng không tìm được ngươi."
Có lẽ tự Tửu Thôn cũng không ý thức được, hắn vừa cơ trí tỉnh táo, lực lượng lại cường đại, là Quỷ Vương vạn yêu kính ngưỡng, hiện tại đang bĩu môi, cau mày, chua chát nói, bộ dạng vô cùng tủi thân.
"Bạn thân, tớ không đi, tớ không bỏ được bạn thân." chỉ có khi ở với Tửu Thôn, trong lòng cậu nghĩ sao thì nói vậy, "Khi tớ rời đi, nghĩ tới việc sau khi đi sẽ không còn được gặp bạn thân nữa, thấy rất khó chịu, đều không thể nhúc nhích được."
Trong đình viện lịch sự tao nhã, cỏ cây bốn mùa xanh mướt. Đang trong mùa đông, hoa trong viện che phủ nền tuyết óng ánh, những nhành cây kết sương trắng. Mặt trời vừa đổ lên ngọn cây tản ra ánh sáng mềm mại, sắc vàng ươm trên nền tuyết vẫn chỉ là một vệt sáng lờ mờ.
Một yêu quái bọc kín người trông như con sâu mập bước vào đình viện, gõ lên cửa phòng nằm trong sân. Đợi một lúc, cậu lại gõ thêm vài cái. Mới nghe thấy một chuỗi âm thanh lộn xộn bên trong. Qua được một lúc lâu, yêu quái đợi trước cửa trên sừng đều sắp kết thành sương, mới có một thanh niên tóc tai rối loạn ra mở cửa cho cậu.
Tỳ Mộc bước vào trong phòng, trực tiếp mở miệng chất vấn: "Tại sao ngươi lại nói chuyện này cho bạn thân biết? Rốt cuộc thì ngươi đã nói cho hắn bao nhiêu rồi?"
Trên mặt Tình Minh còn lộ vẻ mỏi mệt, hắn khe khẽ đánh ngáp một cái, không giận không hờn nói: "Cậu ngồi xuống trước đã."
Hắn trải tấm đệm ra, dựng một chiếc bàn bé, lại châm lửa hâm lại trà, nhìn Tỳ Mộc yên vị ngồi tại bàn mới ngồi xuống đối diện cậu, trông bộ dạng như có chuyện cần nói.
"Nhìn hai người các cậu cũng không có chuyện gì. Chẳng lẽ hôm qua đã cãi nhau?"
"Có chuyện, chuyện vô cùng nghiêm trọng." Tỳ Mộc bị Tình Minh dắt mũi, thoải mái bán đứng tiểu tâm tư của Quỷ Vương, "Bạn thân bây giờ vừa thấy ta liền rất khẩn trương, ngay cả đi vệ sinh cũng muốn đi theo. Nếu ta không hao tâm tổn trí dỗ dành hắn, sáng sớm nay ta đã không thể ngồi ở chỗ này rồi."
Tình Minh cầm chày lửa khảy vào trong đống lửa, bếp lò phát ra tiếng nổ tí tách.
"Vậy ý của cậu là, muốn cứ như vậy--" hắn không nói thêm gì nữa, chỉ vòng sang chuyện khác, "Cậu đi theo hắn đã mấy trăm năm rồi, thế nào nỡ bỏ được."
"..." Tỳ Mộc không nói gì, tay xoắn lấy vạt áo.
Tình Minh thở dài một hơi, rũ mắt xuống, "Lần này ta tới Đại Giang Sơn, thực ra cũng vì chuyện này." hắn vốn dĩ muốn trực tiếp nói tất cả mọi chuyện cho Tửu Thôn biết, theo ấn tượng trước kia về hắn, có lẽ Tửu Thôn sẽ không phản ứng gì, nhưng hắn cũng không muốn để Tỳ Mộc không rõ ràng mà biến mất khỏi thế gian.
Tỳ Mộc, đại yêu quái đủ năng lực xưng bá một phương, nhưng lại khăng khăng quấn lấy một gã yêu quái khác. Dù đã qua mấy trăm năm vẫn như ngày đầu bồi bạn bên cạnh hắn, vì hắn sắp đặt đại nghiệp Quỷ Vương, vì hắn xây dựng đại điện huy hoàng, không đếm hết bao lần bọn họ cùng nhau uống rượu thưởng trăng, túng tình thanh sắc, dù có phải là thật lòng vui sướng hay không, những ngày ấy vẫn khắc sâu trong lòng Tỳ Mộc, hoạ thành từng vòng năm tháng, theo mỗi năm mà tăng thêm, bất lão bất diệt.
Mà Tửu Thôn Đồng Tử, hắn vẫn luôn là một đại yêu quái hùng mạnh và thích làm theo ý mình, chưa từng nghĩ tới sẽ ràng buộc bất kỳ thứ gì. Thậm chí hắn cũng không biết sừng và tay Tỳ Mộc bị đứt từ khi nào, như là Tỳ Mộc vốn đã như vậy, hắn sẽ không để ý, khi vui thì kêu Tỳ Mộc tới uống rượu, khi không vui thì đuổi cậu đi.
Do vậy, An Bội Tình Minh vẫn cho rằng nói chuyện này với Tửu Thôn cũng không có tác dụng gì, cho tới khi Tửu Thôn nói với hắn: "Không biết bắt đầu từ lúc nào, khi Tỳ Mộc không có ở đây, ta sẽ cảm thấy rất cô đơn. Càng về sau, đã có lúc từng nghĩ, nếu như hắn rời bỏ ta, vậy cả đời này ta không còn vui vẻ được rồi."
Tình Minh lại khuyên nhủ cậu: "Nếu cậu không ngại gọi Tửu Thôn Đồng Tử tới đây, chúng ta thương lượng cùng nhau. Ta quen biết một vài vị Âm Dương Sư rất tài giỏi, mà các cậu có lẽ cũng quen được rất nhiều đại yêu quái, nói không chừng có thể thu xếp được một biện pháp tốt, vẹn toàn đôi bên."
Tỳ Mộc suy tính một hồi, đang định mở miệng nói. Đột nhiên nghe thấy tiếng Tửu Thôn gọi Tình Minh ở ngoài cửa, cậu quýnh quáng vận yêu lực định nhảy khỏi cửa sổ chạy trốn. Nhưng yêu lực lại hỗn loạn, đứa bé trong bụng bắt đầu nhốn nháo.
"Chạy làm gì? Tửu Thôn tới đây không phải rất đúng lúc sao?"
"Sáng nay ta nói với bạn thân cơ thể khó chịu muốn ra sau vườn ngồi một chút. Không thể để hắn biết ta nói dối hắn." Tỳ Mộc ôm bụng mặt mày tái nhợt, ngơi một lát rồi bắt đầu lục tung khắp nơi tìm chỗ trốn. Bình phong không che được, đáy giường cũng trốn không xong. Cuối cùng, mặc kệ Tình Minh đằng sau la lối không được không được, cậu chen vào trong tủ quần áo.
Tủ quần áo bên ngoài nhìn vào trông rất dài, nhưng bên trong lại rất chật. Tỳ Mộc quay đầu lại nhìn, thế mà lại nhìn thấy Nguyên Bác Nhã! Một người một yêu nhất thời mắt trừng mắt, đều vô cùng cả kinh. Sau đó đồng loạt vươn tay bịt kín miệng đối phương.
Tửu Thôn mới bước vào liền nhìn quanh một vòng, Tỳ Mộc không ở sau vườn, vậy khẳng định cậu ở chỗ này. Hôm qua An Bội Tình Minh nói cho hắn biết chuyện, Tỳ Mộc ngu ngốc khẳng định chạy tới đây hỏi tội.
Tình Minh tỉnh bơ chào hỏi Tửu Thôn, hỏi hắn có muốn uống trà không, cầm phiến quạt trên tay chỉ chỉ vào tủ quần áo.
Hắn liếc mắt nhìn, giữa khe cửa quần áo lặng lẽ thò ra một chiếc sừng quỷ.
Tửu Thôn bưng trà, chậm rãi bước đến trước tủ quần áo, cố ý cao giọng: "Đồ trang trí trên tủ quần áo này thật là kỳ lạ!"
"Ngài nói đúng, cung điện của Điện hạ hoa văn trang sức vừa kì lạ lại phong phú, bỉ nhân coi như được mở mắt." Tình Minh cùng hắn kẻ tung người hứng nói.
Chiếc sừng vốn hơi run rẩy đột nhiên ngừng lại.
Hắn vươn tay nắm lấy chiếc sừng, dùng ngón tay mài vài lần, thấy sừng quỷ run nhè nhẹ, trong lòng rất buồn cười nhưng không vạch trần cậu. Chỉ tăng thêm lực tay, thậm chí còn nhón chân nhẹ nhàng liếm lên chiếc sừng.
"Áaaa--"
Trong tủ quần áo phát ra một tiếng gào thất thanh, mặt Tửu Thôn lập tức đen lại, tại sao lại là giọng của Nguyên Bác Nhã??
Hắn kéo cửa tủ ra, một người một yêu từ bên trong đổ ập ra ngoài, Tửu Thôn nhanh tay lẹ mắt bắt lấy Tỳ Mộc.
"Tỳ Mộc tại sao ngươi vô duyên vô cớ cắn ta??" Nguyên Bác Nhã ngồi dưới đất, trợn mắt nghiến răng nói.
<Còn tiếp>