Chi tiết cốt truyện của Sett trong vũ trụ liên minh huyền thoại cực thú vị
“Đứa nào đang trông chừng hòm tiền?” Tôi hỏi.
Sherap - tên nhóc đang lấy vũ khí ở chỗ cửa vào - trố mắt nhìn tôi, sợ rằng nó vừa làm sai gì đó.
“Ryo. Ryo đang canh hòm tiền hôm nay,” nó nói.
“Thêm hai thằng nữa đi,” tôi bảo nó.
Hôm nay là một đêm quan trọng - rất nhiều kẻ sẽ bỏ tiền ra. Tôi không muốn có một thằng ất ơ nào cuỗm sạch số tiền đó đâu.
Sherap hộc tốc chạy đi. Một lúc sau nó quay lại với hai thằng lính to con nhất của tôi. Sau khi bọn nó đã đến chỗ hòm tiền của Ryo, tôi quay lại kiểm tra sàn đấu. Chỗ ngồi đã kín như bưng, chật ních từ chỗ những thằng ất ơ đến bọn có tiếng tăm, và tất cả những ai ở giữa chừng đó - những kẻ chẳng có chút gì giống nhau, ngoại trừ một sự khát máu mà họ sắp được thỏa mãn.
Chiến binh ngôi sao của tôi, Prahn Kẻ Lóc Da, vừa mới hoàn thành màn diễu hành đầy khoa trương và lâu lắc của hắn. Cơ thể vằn vện được sơn xanh toàn bộ, và hắn đeo một tấm khiên nhỏ trên cánh tay trái của mình. Thanh kiếm roi khét tiếng của hắn được sơn xanh như một con rắn độc, vẫn cuộn tròn cạnh bên thắt lưng khi hắn bước vào sân đấu để đối mặt với kẻ thù. Kẻ thách thức - một tên Shurima… Faran hay Farrel gì đó. Tôi sẽ nhớ tên hắn nếu hắn chiến thắng - nhìn chằm chằm vào đối thủ, hai tay trên vai, đặt hờ lên cặp dao găm được vắt phía sau lưng. Hắn ta đã đi gần nửa vòng trái đất để đến đây, và hắn sẽ bị nguyền rủa nếu bị một thằng con cưng của thị trấn này hạ nhục.
Trọng tài phất cờ, và cuộc đấu bắt đầu. Hai chiến binh bắt đầu quần nhau giữa sàn đấu. Luôn là kẻ thích khoe mẽ, Flayer rút thanh kiếm roi của mình ra và bắt đầu quất nó xung quanh cơ thể mình (Hắn là một trong số tầm tám người trên thế giới này có thể làm điều đó mà không tự cắt nát mặt, và hắn rất thích thể hiện điều đó.)
Cảm thấy bị xúc phạm bởi lời khiêu khích, tên Shurima rút cặp dao găm ra. Hắn lướt đi dọc sân đấu, ném mình đi như một cơn lốc thép nhọn, chém vào không trung theo những góc độ dị thường. Kẻ Lóc Da bất ngờ, nhưng không mất cảnh giác. Hắn chống đỡ một nhát dao bằng chiếc khiên, khiến tên Shurima mất thăng bằng trong nháy mắt.
Cảm giác như là hàng thiên niên kỉ. Tên Shurima loạng choạng, tay chống vào hông, cả thân người lồ lộ điểm yếu.
Chỉ trong một đòn đánh uyển chuyển duy nhất, Kẻ Lóc Da vung thanh roi một cách gọn ghẽ sượt qua cổ đối thủ. Tên Shurima gục xuống sàn, vũng máu loang ra dần. Đám đông hò reo.
“Hòm tiền đâu rồi?!” Tôi thét lên về phía bọn nhóc trong cánh gà.
“Hiểu rồi, sếp!” Sherap trả lời, trong lúc bọn nó đang hăm hở chạy khắp khán đài để nhận lại tiền cược.
Bên dưới sàn đấu, một đám tạp dịch đang chất tên Shurima lên một chiếc xe chở xác. Vài thước cách đó, Kẻ Lóc Da đang ăn mừng với vài người hâm mộ. Hắn thể hiện một vẻ mặt mà tôi biết rất rõ. Không phải nhẹ nhõm. Chẳng phải mãn nguyện. Hắn là một thằng tự phụ, và điều đó là một tin xấu.
Tầm một tiếng sau, khi đám đông đã về nhà hết, và hòm tiền cũng đã được đổ ra và đếm. Khi tôi vừa nói lời tạm biệt với cả đội, đoán xem ai đã chặn tôi ngay cửa?
Thằng Lóc Da đấy chứ ai nữa.Hắn đang cầm trong tay một bọc vàng, nhưng không có vẻ gì là đang vui. Hắn bảo hắn có cái gai cần phải nhổ. Bắt đầu nào..
Tôi hỏi hắn có vấn đề gì. Hắn vừa thắng lớn trước một lượng người xem kỉ lục. Hắn cũng lặp lại y chang như thế: hắn vừa thu hút một lượng người xem kỉ lục. Hắn muốn có phần trong đống tiền cược. Tiền cược của tôi.
Giờ đây, tôi đã hiểu hắn xuất thân từ đâu - cũng là tôi xuất thân khi tôi độc chiếm toàn bộ chỗ này. Nhưng tôi hiểu hắn ta muốn gì không có nghĩa là tôi sẽ cho hắn những gì hắn muốn. Tôi nói không.
Và rồi hắn nổi trận lôi đình. Hắn bắt đầu nói về việc tôi đã may mắn như thế nào khi có hắn trong trường đấu của mình.
“Ông có biết trên thế giới có bao nhiêu người làm được như ta không?” hắn hỏi. “Mỗi chín!”
“Chín hử. Chắc là họ vừa thêm vào à,” tôi nói.
Hắn vẫn luôn mồm to tiếng, nói rằng tôi đã rửng mỡ và không còn nhớ cảm giác phải đánh cược mạng sống của mình trên sàn đấu. Lúc này, một đám đệ tử của tôi đã bắt đầu nghe thấy. Để tránh để người khác nghĩ rằng tôi đã mềm yếu, có lẽ đây sẽ là một thời điểm tốt để nhắc cho Kẻ Lóc Da nhớ rằng ai là chủ, và ai là đầy tớ ở đây. Nhưng có vẻ như hắn vẫn chưa nhận ra.
“Ông chỉ là một nhà cựu vô địch hết thời trong tấm áo lông, chỉ bảo những đấu sĩ thực thụ như bọn ta phải làm gì thôi.” hắn nói. “Ai mà chẳng làm được.”
Tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu. Tôi bảo Kẻ Lóc Da rằng hắn có thể đấu với tôi trên đấu trường, và hắn sẽ biết được còn bao nhiêu phần trong tôi là một đấu sĩ. Có vẻ như hắn cảm thấy lúc này đã hết đường lui, bởi hắn đã chấp nhận lời thách đấu.
“Nếu ta thắng, đấu trường của ông sẽ thuộc về ta. Và tất cả những gì đi cùng với nó,” hắn nói.
Tôi gật đầu. Hắn vẫn đợi, như thể đợi tôi đưa ra điều kiện của mình. Như thể hắn có thứ gì đó mà tôi cần.
Tất cả những gì tôi yêu cầu chỉ là cuộc chiến sẽ diễn ra trước đám đông.
“Cũng phải kiếm tiền từ nó chứ.”
Đêm đấu đã đến, và có nhiều người trên khán dài đến nỗi cánh cửa của nó bị đẩy sập. Phải đến năm thằng đệ to con của tôi canh chừng hòm tiền hôm nay.
Tôi bước ra sàn đấu, tiếng trống dồn, tiếng đám đông hò hét, và nhìn thấy Kẻ Lóc Da đang đứng đối diện mình - sơn xanh và nóng nảy hơn bao giờ hết. Lòng tốt của một người vastaya trong tôi trỗi dậy. Tôi bảo hắn rằng việc duy nhất hắn cần làm là thừa nhận với đấu trường này rằng hắn đã sai khi khinh thường tôi, và trận đấu này có thể bị hủy bỏ bất cứ lúc nào.
Hắn nhổ toẹt xuống sàn đấu và giơ chiếc roi của mình qua đầu một cách giận dữ. Hắn sẽ không lùi bước.
Khi trọng tài phất cờ, Kẻ Lóc Da đã lao đi được nửa đường. Hắn vung chiếc roi kiếm về phía tôi, và trước khi tôi kịp phản ứng, một cạnh sắc nho nhỏ của nó đã cứa mất một tí da trên gò má tôi. Hắn quật chiếc roi một vài lần nữa, nhắm đến cổ tôi một cách khá nguy hiểm. Và rồi, khi tôi đang cố giải quyết thanh kiếm kì dị, mềm mại của hắn, hắn đã nện một tấm khiên vào mặt tôi. Tôi bật ngửa ra sao, đầu choáng váng.
Hắn rút thanh kiếm lại. Chưa đến một phút đồng hồ, và Kẻ Lóc Da đã muốn kết liễu tôi sao.
Làm gì có chuyện đó.
Thanh kiếm của hắn sượt qua cổ tôi một lần nữa, và lần này tôi chộp lấy nó. Bằng tay không. Mắt Flayer trố ra từ cái bộ mặt xanh lè ngu ngốc.
Máu tôi bắt đầu sôi lên. Tôi đang rùng mình sợ hãi. Tôi có thể cảm thấy một tiếng gầm the thé thoát ra từ cổ họng. Tôi không cảm thấy thanh kiếm cắt vào bàn tay, hay máu nóng đang chảy dọc cánh tay. Tôi đứng bật dậy và kéo Kẻ Lóc Da lại bằng chính thanh kiếm của hắn, thẳng vào nắm đấm bên tay còn lại của tôi.
Tôi thụi thêm vài phát nữa, những đốt ngón tay đang dần nát mặt của hắn.
Khi tôi ngừng đấm, hắn phụt ra một chiếc răng, và bảo với tôi rằng tôi vừa mắc sai lầm lớn nhất trong đời mình.
“Ông làm gì đấy? Ta là trận hòa vĩ đại nhất của ông,” hắn nói.
“Kẻ Lóc Da à, ngươi đang thua một nhà vô địch hết thời đấy. Giờ đây ai sẽ trả tiền để xem ngươi đấu nữa?”
Bằng chút hơi tàn, hắn nhổ một họng máu vào mặt tôi - ngay trước mặt những vị thần và bàn dân thiên hạ.
Tôi không thể để cho cả khán dài kín người như vậy nghĩ rằng tôi không phải là chủ sòng ở đây.
Tôi chộp lấy cổ hắn, và giậm hắn xuống với hết sức lực của mình, khiến cái đầu tham lam của hắn lún sâu xuống sàn đấu. Hắn co giật trong chốc lát, và rồi ngưng bặt.
Đám đông reo hò.
Đêm muộn, tôi ghé lại nhà mẹ như mọi hôm. Bà ấy đã ngủ, nên tôi chỉ đặt túi tiền lên giường trong im lặng và hôn nhẹ lên trán bà.
Bà tỉnh dậy, và mỉm cười trước đứa con đang đứng trước giường mình. Khi tôi chạm tay vào má bà, bà đã nhận ra bàn tay tôi đang băng bó - kết quả của việc chộp lấy thanh kiếm của Kẻ Lóc Da.
“Ồ, Settrigh, chuyện gì thế con?” bà hỏi một cách đầy lo âu.
“Không gì đâu. Xây xát nhẹ khi con xây dựng thôi mà,” tôi nói.
“Hôm nay con xây dựng gì đấy?” bà hỏi.
“Trại mồ côi, thưa mẹ. Cho lũ nhóc mồ côi,” tôi trả lời, đồng thời hôn tặng bà một nụ hôn cuối ngày.
“Đúng là một đứa con ngoan,” bà nói.
Mắt bà ngấn lệ trong khi chìm vào giấc ngủ, như thể bà đang rất tự hào vì biết rằng con trai mình đã kiếm được những đồng tiền đáng trân quý.