Truyền thuyết của Yasuo và Riven: Lời Thú Tội của Thanh Tàn Kiếm (P1)

Mới đây, truyền thuyết của Yasuo và Riven đã cùng lúc được Riot cập nhật trên trang Vũ Trụ LMHT.


Truyện tranh về truyền thuyết của Yasuo

Truyện tranh về truyền thuyết của Yasuo


Truyện tranh về truyền thuyết của Riven

Truyện tranh về truyền thuyết của Riven

Lưỡi cày cắt qua tầng đất mặt khô cứng, lật tung những gì mùa đông đang che giấu ra giữa trời xuân. Riven chậm rãi đi trên cánh đồng nhỏ, nửa lo nắm chắc phần tay cầm dài thườn thượt của chiếc ách, nửa tập trung vào thứ ngoại ngữ ngượng nghịu trên môi.

“Emai. Fair. Svasa. Anar.”

Mỗi bước chân lại dậy mùi đất mới tràn ngập không trung. Riven siết chặt cán gỗ. Mấy ngày vừa rồi, nó đã đánh thức những vết chai sần đang ngủ yên cùng những ký ức miên man.

Cắn môi, Riven cố xua đi suy nghĩ để tiếp tục công việc trước mắt. “Mẹ. Cha. Chị. Anh.”

Con bò gầy guộc phe phẩy tai, kéo cày hất đất đá bay tứ tung. Chúng bắn cả vào Riven, nhưng cô chẳng bận tâm. Cô mặc áo vải thô, tay áo lốm đốm bẩn. Quần cũng cùng chất liệu nhưng được nhuộm màu vàng đất. Nó giờ đã quá cộc với vị chủ nhân trước đây, nhưng với Riven, gấu quần trùm qua cả mắt cá và đôi giày lấm lem bùn.

Emai. Fair. Svasa. Anar.” Riven không ngừng đọc, cố gắng ghi nhớ các từ. “Erzai, con trai. Dyeda…

Riven hất lọn tóc đẫm mồ hôi đang rũ xuống lông mày. Cô đủ khỏe để giữ chiếc cày chỉ bằng một tay. Lão nông đã về nhà để ăn trưa. Ông bảo cô có thể nghỉ khi làm đến rìa khu rừng bao quanh khu đất, nhưng Riven kiên quyết hoàn thành hết.

Gió thổi vào gáy cô, và cô nhìn quanh. Đế chế Noxus đã thử bắt Ionia phục tùng. Khi Ionia không quỳ gối, Noxus cố phá hủy nó. Riven tiến bước trong suy tưởng. Sức mạnh của Đế chế chẳng ngăn được mùa xuân lại đến trên vùng đất này. Đã hơn một năm kể từ ngày Noxus bị đánh đuổi, màu xám của mưa và màu nâu của bùn đã dần nhường chỗ cho sắc xanh đây đó. Ngay chính không khí cũng nồng đậm những khởi đầu mới. Hy vọng. Riven thở dài khi mái tóc lởm chởm cọ vào cằm.

Dyeda, con gái,” cô lại tiếp tục. Dùng cả hai tay, cô nắm lấy khung gỗ. “Emai. Fair.

“Là fa-ir,”một giọng nói từ trong rừng vang lên.

Riven khựng lại. Phần tay cầm giật mạnh khi con bò bị đống dây da kéo đứng yên một chỗ. Lưỡi cày đập mạnh vào một hòn đá, làm vang lên tiếng kim loại va chạm.

Đó không phải giọng một ông lão.

Riven cố gắng điều hòa nhịp hô hấp bằng cách thở nhẹ ra bằng miệng. Mới chỉ là một giọng nói, nhưng có thể còn nhiều người khác đang tới. Những tháng năm rèn luyện thôi thúc cô thủ thế, nhưng cô ngăn mình lại. Giữ khuôn mặt bình tĩnh, cô nhìn thẳng vào lưỡi cày và con thú phía trước. Cô siết chặt tay cầm hơn hơn nữa. Đáng ra phải có một thứ gì đó ở bên hông ghìm cô xuống, giữ cô lại với mặt đất. Nhưng con dao nhỏ xíu kia, cô thậm chí còn không cảm nhận được nó. Để gọt táo cắt rau thì tốt đấy, ngoài ra chẳng còn gì hơn.

“Từ đó đọc là fa-ir.

Người nói bước ra khỏi rặng thông hổ phách.

“Đọc tách ra ở giữa,” anh ta vừa nói vừa bước tới. Bờm tóc đen buộc sau đầu. Áo choàng che từ cổ đến ngực. Vai trái mang giáp kim loại. Thanh kiếm không vỏ yên vị bên hông. Anh ta là chiến binh, nhưng không phục vụ một gia tộc hay thành thị nào cả. Một lãng khách.

Nguy hiểm, cô quyết định là vậy.

Fa-ir,” anh ta lặp lại.

Riven không nói gì, không phải vì thiếu từ ngữ, mà vì biết thứ âm điệu buồn cười mình sẽ phát ra. Cô đi sang bên, lấy cái cày làm rào ngăn với người lạ. Cô vén tóc gọn ra sau tai và cúi mình kiểm tra phần lưỡi sắt, vờ như đang chú tâm vào tảng đá vừa đập phải. Được tạo nên để xới tung đất rắn, lưỡi cày sẽ hữu dụng hơn con dao kia nhiều. Cô đã theo dõi lão nông gắn nó vào lúc sáng và biết cách tháo nó ra.

“Tôi không nhớ mình có thấy cô trong làng lần cuối cùng tôi ở đây, nhưng tôi cũng đi xa lâu rồi,” người đàn ông nói. Giọng anh ta có sự rắn rỏi của một thời gian dài lang bạt.

Đám côn trùng ngân nga to thêm trong lúc Riven từ chối phá vỡ sự im lặng.

“Tôi nghe nói các pháp quan đã được gọi tới để nghe bằng chứng mới trong vụ sát hại Trưởng lão Souma,” người đàn ông tiếp tục.

Riven lờ đi và vỗ về chú bò. Cô lần ngón tay dọc theo đám dây buộc như một người đã quá quen với chăn nuôi gia súc, xua ruồi khỏi mắt con vật.

“Nếu cô mới tới vùng này, có lẽ cô không biết nhiều về vụ đó.”

Riven ngước lên và bắt gặp cái nhìn của người lạ. Vết sẹo dài cắt ngang qua mũi anh ta. Cô tự hỏi liệu kẻ để lại dấu ấn đó có còn sống không. Đôi mắt lạnh lùng nhưng ẩn chứa sự tò mò. Riven cảm thấy mặt đất rung lên dưới đế giày. Tiếng ầm ầm như sấm vang lên, dù trời không gợn bóng mây.

“Có người đến,” anh ta mỉm cười nói.

Riven nhìn ra ngọn đồi dẫn về nhà lão nông. Sáu kỵ sĩ giáp trụ đầy đủ đang phi từ trên đỉnh đồi xuống cánh đồng.

“Cô ta đây rồi,” một người lên tiếng. Âm điệu chắc nịch, và Riven chật vật luận ra ý nghĩa của thứ ngôn ngữ cô đã gắng sức học.

“Nhưng… cô ta có ở một mình không?” một người khác nheo mắt ngó vào bóng tối của khu rừng.

Một làn gió thoảng qua, Riven quay lại chỗ người lạ từng đứng, nhưng anh ta đã biến mất. Cô cũng chẳng còn thời gian thắc mắc nữa khi đội kỵ sĩ đang lại gần.

“Chắc là một bóng ma,” viên thủ lĩnh bật cười. “Một kẻ cô ta từng hạ gục giờ quay lại báo thù.”

Đội kỵ sĩ cho ngựa đi nước kiệu vòng quanh Riven, giày xéo lên những luống cày cô làm sáng nay. Viên thủ lĩnh mang trên lưng ngựa một đống lởm chởm bọc trong vải. Riven nhìn chăm chăm con ngựa đó trong lúc móng guốc những con khác nén đất tơi trở lại thành đất sét rắn lạnh.

Cô liếc nhìn lưỡi cày một lần cuối. Hai kỵ sĩ có mang nỏ. Cô sẽ bị bắn hạ trước khi kịp đụng đến một trong hai. Ngón tay cô ngứa ngáy muốn chạm vào thứ vũ khí tiềm tàng ấy, nhưng tâm trí cô van nài chúng hãy ở yên chỗ của mình.

Cơ bắp cô căng lên. Một người được huấn luyện chiến đấu kỹ lưỡng sẽ không dễ chấp nhận đầu hàng. Máu chảy rần rật bên tai cô. Mày sẽ chết, nó gầm lên, nhưng chúng cũng vậy.

Ngón tay Riven bắt đầu với tới lưỡi cày.

“Để cô ấy yên!” giọng vợ lão nông vang vọng qua cánh đồng, khiến Riven giật mình thoát khỏi thôi thúc tự tìm đến cái chết. “Asa, nhanh lên. Ông phải làm gì đi.”

Đội kỵ sĩ dừng ngựa khi lão nông và vợ chạy xuống đồi. Riven cắn mạnh phần trong má. Cơn đau bủa vây cô, xua tan chiến ý. Cô sẽ không để máu Ionia phải đổ trên cánh đồng của họ.

“Tôi bảo các vị ở lại nhà đến lúc chúng tôi xong việc mà,” viên thủ lĩnh nói với họ.

Lão nông, Asa, lật đật bước qua bãi đất khấp khểnh. “Cô ấy không làm gì sai cả. Tôi là người đã mang nó đến,” ông chỉ vào cái bọc. “Tôi sẽ trả lời cho điều đó.”

“Ông Konte. O-fa,” viên thủ lĩnh nói, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên thành nụ cười. “Ông biết cô ta là  mà. Cô ta đã làm nhiều điều sai trái. Nếu được tự do hành động, tôi sẽ xử cô ta ngay tại chỗ,” ông ta nhìn Riven rồi nhăn mũi khó chịu. “Thật không may, ông có thể nói những gì mình muốn tại phiên xử.”

Trong lúc viên thủ lĩnh nói, chân Riven đã ngập sâu vào đất ẩm và tạm thời giữ cô đứng vững. Cảm giác bị trói buộc, bị kiềm tỏa khiến cô choáng ngợp. Mạch cô đập nhanh hơn, mồ hôi lạnh chảy giữa hai vai khi cô cố rút chân ra. Tâm trí cô lạc đến một chiều không gian khác, một tuyến thời gian khác. Ở đó, lũ ngựa khịt máu, móng guốc giày lên mặt đất đẫm máu.

Cô nhắm mắt lại trước khi có thêm những nỗi kinh hoàng từ ký ức kéo đến chôn vùi cô. Cô hít sâu. Mưa xuân trút xuống đất, không có ai chết cả, cô tự nhủ. Khi mình mở mắt, chỉ còn lại người sống mà thôi.

Khi cô mở mắt, cánh đồng vẫn là cánh đồng mới được cày xới, không phải một nghĩa địa bất tận. Thủ lĩnh đội kỵ sĩ xuống ngựa, lại gần cô. Trên tay ông ta là cái còng tay bằng kim loại Ionia đẹp hơn bất kỳ thứ gì dùng để xích tội phạm ở quê nhà cô.

“Ngươi không thoát được quá khứ đâu, đồ khốn Noxus,” viên thủ lĩnh nói với sự đắc thắng thầm lặng.

Riven hết nhìn lưỡi cày lại đến hai vợ chồng già. Họ đã chịu đủ đau khổ rồi. Cô sẽ không gây thêm cho họ nữa. Cô không thể. Riven cố bám víu lấy hình ảnh đó, hai người dựa vào nhau, dìu đỡ nhau. Khoảnh khắc thách thức mong manh trước khi họ biết sẽ có gì đó bị tước đoạt mất. Khi lão nông lấy tay áo lau gò má ướt đẫm, cô buộc phải quay mặt đi.

Riven chìa tay ra trước viên thủ lĩnh. Ông ta cười thỏa mãn và khóa còng lại.

“Đừng lo, dyeda,” vợ lão nông gọi với theo. Riven nghe được hy vọng trong giọng bà. Thế là quá nhiều. Quá nhiều hy vọng rồi. Gió thổi cuốn theo những lời ấy và cả mùi đất mới, dù Riven ngày càng đi xa. “Dyeda,” tiếng thầm thì khe khẽ. “Chúng ta sẽ nói cho họ biết con là ai.

Dyeda,” Riven thầm đáp lại. “Con gái.”

 


 

Hai ngày sau khi cô gái đầu hàng, Shava Konte chẳng biết làm gì ngoài giúp chồng sửa sang những luống cày bị giày xéo và gieo cáy. Công việc này dễ dàng hơn nhiều nếu có cô gái, hoặc nếu con trai họ vẫn còn sống. Đó vốn không phải bà và Asa phải làm.

Vào buổi sáng lạnh lẽo của phiên xử, biết rằng hai nắm xương già sẽ cần nhiều thời gian để đi bộ đến thị trấn, họ khởi hành trước lúc bình minh.

“Họ biết cô ấy là người Noxus.”

“Ông lo quá rồi đấy,” Shava nói. Chợt nhận ra giọng điệu của mình hợp với trấn an bầy gà hơn là chồng, bà nở một nụ cười hy vọng.

“Người Noxus. Họ chỉ cần có thế để định tội thôi,” Asa lẩm bẩm nói với cái khăn quàng cổ.

Shava, người đã dành phần lớn cuộc đời lùa đám gia súc ương ngạnh vào lò mổ, đứng khựng lại, quay sang đối mặt với chồng.

“Họ không biết về cô ấy như chúng ta,” bà nói, dí một ngón tay vào ngực ông, vẻ cáu kính lồ lộ hết ra ngoài. “Đó là lý do ông phải nói thay cho cô ấy, lão già ạ.”

Asa hiểu vợ mình, càng hiểu hơn là tranh luận cũng không làm bà đổi ý được. Ông khẽ gật đầu. Shava hừm một cái rồi lẳng lặng đi tiếp đến hội sảnh. Nơi này cũng bắt đầu đông đúc rồi. Trông thấy thế, bà vội vã len qua khoảng hẹp giữa các hàng ghế để tìm một chỗ ngồi gần hơn… và vô tình giẫm phải chân một người đang ngủ.

Bà lão yếu ớt la lên, ngã dúi ra trước. Như một tia chớp, tay người đó vút tới, bắt lấy cánh tay bà trước khi bà chạm mặt sàn.

“Cẩn thận bước chân chứ, O-ma,” người lạ lễ phép nói, hơi thở vẫn còn mùi rượu nhưng không hề ngọng nghịu chút nào. Anh ta rút tay lại ngay khi bà lão đứng thẳng được.

Bà lão ngó xuống vị cứu tinh bất ngờ, nheo mắt lại. Dưới cái nhìn săm soi của bà, người đàn ông rút sâu hơn vào bóng tối của chiếc áo choàng khoác trên vai; hình bóng vết sẹo ngang qua mũi biến mất trong bóng tối.

“Hội sảnh không phải nơi để nghỉ ngơi sau một đêm sai trái đâu, chàng trai trẻ.” Shava chỉnh lại quần áo, đầu ngẩng cao khinh thị. “Hôm nay mạng sống của một cô gái sẽ được định đoạt. Đi đi trước khi chính anh phải trình diện trước các pháp quan.”

“Shava.” Ông lão đuổi kịp và nắm lấy cánh tay vợ. “Bà phải biết giữ ý nếu chúng ta định giúp cô ấy. Anh ta có gây hại gì đâu. Để anh ta yên đi.”

Người lạ giơ hai ngón tay lên ra dấu hòa bình, nhưng vẫn giấu mặt. “Ông nói đúng trọng tâm đó, O-fa,” giọng anh ta pha chút khôi hài.

Shava bước tiếp cùng sự căm phẫn của mình. Ông lão chạm nhẹ lên đầu người đàn ông khi băng qua.

“Đừng đánh giá vội vàng quá, chàng trai. Bà ấy chỉ lo rằng một người vô tội sẽ bị kết án trước khi sự thật phơi bày thôi mà.”

Người lạ càu nhàu công nhận. “Chúng ta chung một suy nghĩ đó, O-fa.”

Ông lão quay đầu lại nhìn khi nghe thấy những lời lạ lùng và vội vã ấy. Chỗ ngồi trống không, trừ một làn gió thoảng đã thổi phấp phơ tà áo của một cặp đôi mải miết chuyện trò gần đó. Người lạ đã lùi vào bóng tối phía xa hội sảnh.

 


 

Shava chọn một chỗ đằng trước đám đông. Những đường cong mềm mại của băng ghế gỗ thật thoải mái—chúng được những thợ dệt gỗ làm nên để thể hiện sự cân bằng và hòa hợp trong những bổn phận công dân—nhưng bà lão chẳng tìm nổi một vị trí thoải mái nào. Bà liếc nhìn chồng, giờ đã yên vị trên cái ghế đẩu kêu kẽo kẹt chờ được gọi tên. Bên cạnh Asa, một chấp sự đang xỉa răng. Đó là Melker, thủ lĩnh đội kỵ sĩ đến bắt Riven. Bà nhìn chằm chằm vào ông ta, nhưng Melker không để ý. Ông ta đang chú tâm đến cánh cửa phía cuối phòng. Khi nó mở ra và khép lại sau lưng ba người mặc áo chùng đen, ông ta ngồi thẳng lưng, vứt mẩu gỗ dùng làm tăm sang bên.

Các pháp quan đến ngồi đúng chỗ của mình trên pháp đình rồi nhìn quanh đại sảnh. Căn phòng ồn ào dần im bặt. Một trong ba người, một phụ nữ cao gầy, mũi khoằm, nghiêm trang đứng lên.

“Phiên tòa này được tổ chức để kiểm chứng những lời khai mới liên quan đến cái chết của Trưởng lão Souma.”

Tiếng rì rầm như thể hàng trăm con châu chấu bắt đầu dấy lên giữa đám đông. Nhiều người đã biết những chứng cứ mới mà pháp quan nhắc đến, nhưng hầu hết tụ tập ở đây vì tin đồn có một tên Noxus sống giữa bọn họ. Song tin đồn không thay đổi sự thật họ vẫn biết: cái chết của Trưởng lão Souma chẳng bí ẩn gì. Phong Tuyệt Kỹ, thứ ma thuật tràn ngập thiền phòng của ông là chứng cứ. Chỉ có một người trừ bản thân Souma làm được điều đó.

Vết thương đang khép miệng nay lại rỉ máu. Đám đông hòa vào nhau trong một thoáng chia sẻ nỗi đau chung. Nếu trưởng lão không ngã xuống, họ truyền tai nhau, ngôi làng đã không phải chịu thương vong nặng nề đến thế. Không lâu sau khi vụ việc đau lòng này diễn ra, nửa chiến đội Noxus đã tàn sát vô số người trên đường tới Navori. Bao người con đã ngã xuống khi đụng độ với chúng trong một cuộc chiến bị khuấy động bởi sự mất cân bằng khi Souma qua đời. Tệ hơn nữa, dân làng đổ lỗi cho chính một người trong số họ.

Họ đã tìm được tiếng nói chung.

“Chúng ta đều biết ai ra tay với Trưởng lão Souma,” Shava nói. “Tên phản đồ Yasuo.”

Đám đông gật đầu đồng tình.

“Ai biết Phong Tuyệt Kỹ của Trưởng lão Souma? Yasuo!” Shava tiếp. “Và giờ Yone đi săn đuổi em trai nhưng không trở về. Hẳn gã hèn nhát đó cũng chịu trách nhiệm cho việc ấy nữa.”

Đám đông lại rộ lên, lần này là đòi Yasuo trả nợ máu. Shava thoải mái ngồi xuống băng ghế, hài lòng khi thấy tội lỗi đã được đặt về lại đúng người.

Viên pháp quan mũi khoằm xuất thân từ dòng dõi thợ dệt gỗ, những người nổi danh có thể biến hóa những khối gỗ nặng nề nhất. Bà nhất một quả cầu bằng gỗ dẻ lên và đập mạnh nó xuống giá đỡ. Âm thanh sắc lạnh khiến đám đông im lặng, đem lại trật tự cho đại sảnh.

“Phiên tòa này nhằm làm sáng tỏ sự thật về cái chết của Trưởng lão Souma,” pháp quan nói. “Bà có muốn chắn đường khai sáng không, thưa bà…?”

Bà lão nhìn sang chồng và cảm thấy máu nóng dồn lên mặt. “Konte. Shava Konte,” bà nói nhỏ hơn và cúi đầu. Ông lão ngồi trên ghế đẩu nhìn bà và lau vội mồ hôi trên cái trán hói của mình.

“Như tôi đã nói, chúng ta ở đây để xem xét chứng cứ mới.” Pháp quan mũi khoằm nhìn đám đông chờ đợi bất kỳ kẻ cứng đầu nào khác lên tiếng, rồi gật đầu với viên chấp sự Melker. “Đưa cô ta vào."

Bài liên quan

Bài đọc nhiều nhất

Bài mới trong ngày

Lên đầu trang