Chuyện vui nào cũng đến hồi kết thúc, trước mọi thử thách nguy hiểm và khó khăn ngập tràn sắp tới, liệu Tửu Thôn và Tỳ Mộc có qua được kiếp nạn này để tiếp tục cuộc sống yên bình của mình tại Đại Giang Sơn?
- Tác giả: Yezulyking
- Editor: Thảo Ly
- Thể loại: Tình cảm và hơn thế nữa~ Lưu ý trước khi đọc
Xem lại chương 9 tại đây~
Chương 10
Đêm dài vô tận, yêu quái tóc trắng cuộn tròn cơ thể, lẳng lặng nằm trên giường, hai mắt khép chặt, khí sắc nhợt nhạt, hiển lộ vẻ tiều tuỵ. Đại yêu ở bên giường lặng lẽ nhìn cậu, một đêm không ngủ.
Những ngày sau, bọn họ không đề cập dù nửa chữ về chuyện đêm hôm đó, Tỳ Mộc vẫn tiếp tục phụng bồi Tửu Thôn uống rượu, hăng hái nói liên thiên, như thể đường hoa văn càng ngày càng tăng trưởng trên người cậu, chỉ là yêu văn rất thông thường.
Vào một đêm khuya nọ, thừa dịp Tửu Thôn đã say ngủ, Tỳ Mộc lén đi ra ngoài. Trước khi đi cậu còn nhẹ nhàng kêu Tửu Thôn vài tiếng, dè dặt thăm dò, trông thấy hắn thực sự không phát giác, mới yên tâm rời đi.
Chờ cậu khép cửa phòng lại, yêu quái nằm trên giường mới mở mắt, đồng tử rõ ràng minh mẫn, không có chút buồn ngủ.
Lại qua vài ngày, An Bội Tình Minh tới tìm Tửu Thôn.
Vị Âm Dương Sư trẻ tuổi cong cong khoé miệng cười với hắn, nhưng trong mắt khó mà che đậy được vẻ lạnh lùng, Tửu Thôn nhìn hắn cười nhưng lòng không cười, không nhẫn nại mở miệng: "Tới đây có chuyện gì?"
"Ta tới nói cho điện hạ biết đêm đó Tỳ Mộc Đồng Tử lấy đi thứ gì từ chỗ ta."
"Liên quan gì tới ta?"
"Thứ kia đã bị điện hạ uống vô."
"Chẳng lẽ còn muốn ta ói trả lại cho ngươi hay sao?"
Tình Minh cười như không cười lắc đầu: "Ta chỉ muốn nói cho Điện hạ đó là thứ gì, có trả cho ta không, còn do Điện hạ quyết định."
Hắn móc một chiếc chén sứ mở nắp đậy, hai con cổ trùng đen như mực nằm ở đáy chén, bị phù chú trói buộc, không nhúc nhích tựa như đã chết.
"Cổ, trùng độc trong vò, những con trùng độc này bị nhốt ở trong một cái vò, chỉ cần cho chúng nó một lượng nhỏ tài nguyên, chúng nó sẽ tàn sát lẫn nhau để giành quyền sinh tồn, con còn sống cuối cùng, là nhất độc trong độc, mới có thể được xưng là Cổ. Nói chung, mỗi lần tạo ra cổ trùng, chỉ có thể có một con. Nhưng về sau thì xuất hiện những con biết hợp lực đối phó những con trùng độc khác. Tuy đa số chỉ còn sót lại một vài trong số đó, rồi cũng tàn sát lẫn nhau, nhưng cũng còn những con tương hỗ nhau, trong lúc khó khăn, nó sẽ dùng bản thân để kéo dài tính mạng của đồng bạn."
"Có những kẻ dùng nó để chế thành thuốc giải cổ độc, nhưng thứ này vốn để làm chuyện ác, muốn giải cổ độc, thì phải trả cái giá tương xứng."
"Tỳ Mộc cho điện hạ ăn một con, dùng ngài để kéo dài tính mạng."
Tửu Thôn lạnh nhạt nói: "Vậy cũng tốt, ta sẽ không phải nhìn thấy bộ dạng ngu ngốc muốn sống muốn chết của hắn nữa."
Tình Minh hơi ngừng lại, tựa như chế giễu nói: "Chỉ là uổng phí tình cảm thắm thiết của Điện hạ."
"Yêu quái không nói chuyện đạo nghĩa, có lẽ hắn chợt cảm thấy không chịu nổi ta nữa, bèn mưu kế hại ta. Hắn đần như vậy, sơ hở khắp nơi, trong lòng ta hiển nhiên đã biết trước. Nhưng ta thiếu nợ hắn, dùng mạng của ta đổi lấy tình chân ý thiết mấy trăm năm, cũng thấy đáng giá."
"Thật đúng là tình chân ý thiết?"
Tửu Thôn híp mắt nhìn hắn, vẻ mặt đã có vài phần giận dữ.
"Ngươi thực sự nực cười, hắn không đi theo ngươi, ngươi có tư cách gì phán xét hắn?"
"Chỉ là đêm đó cậu ấy nói với ta, có thể cảm nhận được yêu thai trong cơ thể yêu lực rất cường đại, Điện hạ so với nó càng nhạt nhoà u tối. Vì vậy cậu ta không muốn vứt bỏ tính mạng của mình nữa, có lẽ đối với cậu ấy mà nói, lực lượng mới là thứ cậu ấy vốn dĩ theo đuổi."
"Hoang đường! Ngươi nói những lời này với ta có ích lợi gì!"
"Ta chỉ là không dám giấu diếm ngài mà thôi."
Tình Minh ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn, "Những lời này ta nói với Điện hạ, nếu Điện hạ tin tưởng, thì đây là sự thực, nếu không tin, thì đây là giả. Cổ trùng chưa xâm nhập vào máu thịt, có muốn lấy ra không toàn bộ xem Điện hạ định đoạt."
Mặt trời tỏ rạng rỡ, lớp tuyết mỏng phủ trên đất đã bị cỏ non đâm thủng trồi lên.
Tửu Thôn vẫn như thường lệ kéo Tỳ Mộc ra sau vườn uống rượu.
Hắn hỏi Tỳ Mộc: "Ta hỏi ngươi, lực lượng đối với ngươi mà nói, là cái gì?"
Tỳ Mộc đáp: "Là gốc rễ của sinh tồn."
Hắn lại hỏi: "Ngày hôm đó ngươi nói, cho dù gặp được Đại yêu quái ngang tài ngang sức với ta, ngươi cũng không muốn theo đuổi bọn hắn. Vậy nếu như gặp được yêu quái mạnh hơn ta thì sao?"
"Làm sao có yêu quái có thể mạnh mẽ hơn bạn thân chứ?" Tỳ Mộc không nghĩ ngợi gì, thuận miệng trả lời.
Hắn nhìn vô con ngươi màu vàng của Tỳ Mộc, chợt cảm thấy cặp mắt kia dường như quá mức nóng bỏng.
Hắn giữ cánh tay Tỳ Mộc đang rót rượu, lấn người tới, cùng cậu bốn mắt nhìn nhau, gằn từng chữ chất vấn: "Mấy trăm năm nay, ngươi ở bên cạnh ta, đến tột cùng thì thứ ngươi thèm muốn là cái gì? Thích của ngươi, đến tột cùng là thích cái gì?"
Đôi mắt của Tỳ Mộc còn chưa kịp trợn to, hắn lại hỏi: "Rốt cục thì, ngươi đang giấu diếm ta chuyện gì?"
Yêu quái dưới người hắn chợt lộ vẻ sửng sốt, tựa như toà lầu bị rút đi nền móng, thản nhiên đổ nát.
Tửu Thôn nổi giận, hắn thục mạng lay người cậu, "Ngươi mau nói!"
Vai Tỳ Mộc bị bóp phát ra tiếng răng rắc, cậu chống bàn, răng cắn chặt môi dưới, ngay cả nhìn cũng không nhìn hắn. Cậu thường ngày dù có ngoan ngoãn vâng lời thế nào, nhưng khi đã trở nên cố chấp rồi, thì ngay cả sinh mệnh cũng không để ý.
Tửu Thôn từ từ rũ đầu, như thể vô cùng mệt mỏi, hắn đỡ bàn đá ngồi xuống.
Mấy trăm năm này, thì ra chỉ là "Hoàng lương nhất mộng".
Sắp tới tết Nguyên tiêu, cả khu phố từ lúc khai trương sau tết có chút vắng vẻ, một lần nữa lại trở nên tưng bừng náo nhiệt, những chiếc đèn lộng lẫy nở rộ hai bên đường, chiếu lên gương mặt của mỗi người hồng hồng rực rực.
Giữa tiếng pháo lẻ tẻ vang dội, Tỳ Mộc cuối cùng cũng tỉnh lại từ trong cơn mê dằng dặc, nhưng cậu cũng lười hỏi bản thân rốt cục đã ngủ được bao lâu rồi, bao tử trống rỗng làm cậu váng đầu hoa mắt, dạ dày co chặt lại. Cậu đỡ lấy vách động u ám chậm rãi chui ra ngoài, ánh mặt trời ở bên ngoài rọi vào khiến cậu không mở nổi mắt. Tỳ Mộc quay đầu trốn ánh nắng, trong lòng lại âm thầm vui vẻ. Thời tiết như này, dã thú nhất định sẽ ra ngoài kiếm ăn, nếu như cậu may mắn, săn bắt được nhiều, không chỉ có thể ăn no bụng, còn có thể dự trữ một ít, lần sau khi tỉnh lại, còn có cái lót bụng.
Cậu quỳ trên mặt đất, đào một nắm tuyết bỏ vào trong miệng, tuyết tan thành nước lạnh từ thực quản chảy xuống bụng, nhói tới mức khiến cậu run lên, sau khi thở ra vài hơi trầm đục, cậu mới tỉnh táo hoàn toàn.
Đại yêu còn chưa nhấc chân cất bước, đã cảm thấy bụng thắt lại, đau đến mức cậu suýt té ra đất.
Tỳ Mộc biết mình để cho đứa bé chịu khổ sở, thương con phải chịu đói, tay đặt lên bụng nhẹ nhàng xoa. Tìm lời dịu dàng an ủi, còn hứa hẹn với nó: "Con ngoan ngoãn, nhẫn nại thêm chút nữa, ta tuyệt đối không để cho con phải đói bụng nữa."
Yêu thai trong bụng cậu quả thực yên tĩnh lại, Tỳ Mộc vô cùng mừng rỡ, có vẻ như đứa bé đã có chút ý thức đầu tiên.
Từ khi rời khỏi Đại Giang Sơn, cậu không thu liễm yêu khí nữa, đứa trẻ như thể bị ngâm trong yêu khí, vui vẻ mà trưởng thành. Cứ như vậy, cổ trùng cũng trưởng thành nhanh chóng hơn, hoa văn đã sắp tràn tới bắp đùi. Nếu như cổ trùng hoàn toàn trưởng thành, đứa bé cũng sẽ thần hình toàn diệt giống cậu. Thời gian bây giờ với Tỳ Mộc, là vô cùng quý báu. Cậu chỉ có thể gắng sức thúc đẩy đứa trẻ, tới lúc ấy cho dù có phải mổ bụng để sinh ra, cũng coi như vô cùng viên mãn rồi.
Tỳ Mộc trong lòng vui vẻ, vừa leo núi vừa nói chuyện dông dài với đứa bé.
"Con là con của bạn thân ta, cho dù thế nào đi chăng nữa, cũng không thể bại dưới tay đám trùng độc đen như mực kia, có nghe không?"
"Dĩ nhiên, mấy con sâu đó cũng không đáng để nhắc tới, con phải trưởng thành và trở thành một đại yêu quái tuyệt thế, uy phong tám phương, bảo vệ Đại Giang Sơn, khiến cho đám yêu quái và đám Âm Dương Sư có ý đồ đen tối vừa nghe tên đã sợ mất mật, ngay cả ý nghĩ cũng không dám nghĩ tới."
"Nhưng mà, con cũng không được có ý kiến gì với vị trí của bạn thân, Đại Giang Sơn chỉ có hắn là Quỷ Vương duy nhất, cho dù con có mạnh hơn hắn cũng không thể được."
Cậu nói một hồi, chợt nghĩ phải đặt một cái tên cho đứa bé, không thể cứ kêu nó là "con này con nọ" được. Đáng tiếc là không nghĩ ra, cậu đói bụng tới mức không động não nổi, không thể làm gì khác ngoài im lặng nghỉ ngơi một hồi, dạ dày xoắn lại vô cùng khó chịu, cậu lại bỏ vài nắm tuyết vào trong miệng, mới ổn định được tinh thần tìm kiếm con mồi xung quanh.
Ứng theo thường lệ, khoảng thời gian này dễ dàng bắt được thỏ tuyết nhất, thiên địch của bọn nó hoặc là ngủ đông, hoặc là chết đói, những con vật thông minh này biết dự trữ lương thực, cả mùa đông chỉ biết ăn tới da lông bóng nhẫy, cơ thể tròn trịa, chạy cũng chạy không nổi. Tỳ Mộc định bắt trước vài con ăn sống, mới có khí lực đọ sức với lũ dã thú lớn hơn.
Ở một nơi không xa Đại Giang Sơn, một tiểu hoà thượng có cái đầu tròn vo dẫn theo một một vị thiền sư già, chậm rãi bước vô trong núi.
Tiểu hoà thượng vội vã hấp tấp, trên đường đi kể lể không ngừng.
"Hang động đó sau một đêm đột nhiên xuất hiện, hôm trước con ở đó chơi đùa nó vẫn còn là một vách đá!"
"Bên trong thực sự có yêu quái, tóc của hắn chỉ có một màu trắng, nhưng nhìn không già, trên đầu còn có chiếc sừng dài, mắt đen như mực vô cùng doạ người."
"Con chỉ len lén nhìn một chút hắn đã tỉnh dậy rồi, sau đó đi tới bóp cổ con."
Vị thiền sư cau mày, lo lắng hỏi: "Vậy con chạy trốn bằng cách nào?"
"Hắn chỉ nhìn con một chút, rồi thả con đi."
Vị thiền sư già lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, rồi nghiêm mặt vỗ lên đầu tiểu hoà thượng trọc, nghiêm nghị nói: "Lần này con may mắn, có lẽ tên yêu quái đó không đói bụng, không muốn ăn con, nhưng con còn nghịch ngợm không thay đổi, không chừng lần sau bị ăn sạch sẽ, ngay cả xương cũng không còn."
Tiểu hoà thượng thè lưỡi với ông, trông thấy ông ra vẻ muốn đánh mình, mới dựa vào cánh tay của ông lanh trí nói, đồ nhi nhớ kỹ.
Vừa tới nơi, thiền sư đã nhìn thấy hang động bị yêu quái đào trên vách đá, đã có tâm tư xây dựng nơi cư trú, nhất định không phải là một tiểu yêu quái, ông nhìn hang động, nắm chặt pháp trượng trong tay, lòng suy nghĩ, lão già này cho dù có phải liều mạng, cũng không thể để ngươi làm hại nhân gian.
<Còn tiếp...T_T>