Bi kịch tiếp nối bi kịch, liệu Tửu Thôn của Đại Giang Sơn sẽ làm gì khi thiếu vắng hình bóng không thể tách rời của Tỳ Mộc bên cạnh?
- Tác giả: Yezulyking
- Editor: Thảo Ly
- Thể loại: Tình cảm và hơn thế nữa~ Lưu ý trước khi đọc
Xem lại chương 11 tại đây~
Chương 12
Khi Cô Hoạch Điểu dẫn theo đoàn thức thần đi vào điện Quỷ Vương, Tửu Thôn đang nằm trên bàn ngủ, hắn nằm nghiêng trên bàn, tóc tai bù xù, một chân thò ra bên ngoài, một tay cũng rơi thõng xuống, dưới bàn còn có một chung rượu đã vỡ.
Tửu Thôn tuy say rượu, nhưng vẫn rất mẫn cảm với yêu khí chung quanh, hắn theo bản năng tỉnh lại. Vừa ngồi dậy, đã trông thấy các yêu quái phía dưới đều là thức thần của Tình Minh, liền gãi gãi đầu, khó chịu nói: "Các ngươi sao còn ở đây? An Bội Tình Minh không phải đã sớm xuống núi rồi sao?"
Đám thức thần nhất thời hai mắt nhìn nhau.
Sơn Thố nắm chặt bông hoa trên đầu Sơn oa (ếch núi), hoảng sợ la lên: "Tình Minh đại nhân sao có thể xuống núi rồi! Ngài ấy còn chưa triệu hoán bọn ta! Chẳng lẽ ngài ấy không cần chúng ta nữa sao?"
Nghe nàng nói xong, đám yêu quái được thu nhận làm thức thần cũng đều kinh hoảng kêu la.
Tiếng ồn ào làm cho Tửu Thôn bực dọc, lớn tiếng quát ầm: "Các ngươi đi tìm hắn là được rồi không phải sao! Đừng ở đây phiền ta nữa! Còn không ta sẽ biến các ngươi thành đồ nhắm rượu!"
Phía dưới an tĩnh lại, đám tiểu yêu quái bị hắn hù sợ, đều trốn ở phía sau nhút nhát nhìn.
Cô Hoạch Điểu an ủi tiểu yêu quái, dẫn bọn họ rời khỏi điện.
Quỷ nữ Hồng Diệp liếc nhìn Tửu Thôn đầy chán ghét, nhỏ giọng oán giận: "Ngươi nhìn bộ dạng xấu xí nửa say nửa tỉnh của hắn đi, đã nhiều năm qua rồi, thế mà vẫn ghê tởm như ngày nào. Giống như cây pháo, vừa đụng vào là nổ, ta vừa nhìn hắn nhiều một chút đã cảm thấy tâm phiền, thật không biết những năm này Tỳ Mộc làm sao có thể ở bên cạnh hắn."
Cô Hoạch Điểu cười nói: "Thực ra Đại tiệc năm mới ta ở lại nhìn yến hội, trông thấy Quỷ Vương cũng rất có dáng vẻ của Quỷ Vương. Ăn mặc nói năng đều rất khéo léo. Có lẽ mấy ngày nay hắn gặp phải chuyện không vừa lòng..."
Nàng đột nhiên nhíu chặt lông mày.
"Khoan đã--- vừa nhắc tới Tỳ Mộc, lúc nãy ta cũng không thấy cậu ấy ở bên cạnh Tửu Thôn, chuyện này thật kì quái, bình thường cậu ta không phải đều hận không thể bám dính luôn trên người Tửu Thôn sao. Hiện tại đã đi đâu rồi?"
"Có thể đi đâu? Thấy phiền gã Quỷ Vương này rồi thì đi tìm đỉnh núi khác ở thôi!" Hồng Diệp giơ tay trước mặt, thờ ơ ngắm nhìn những móng tay đỏ tươi của mình, sâu kín nói: "Dùng hết toàn lực để ở bên cạnh một người, rất mệt đi. Dù sao cũng không chiếm được, không bằng thẳng thắn buông tha."
"Những chuyện này ta cũng lười hiểu, ta hiện chỉ lo lắng chuyện đã xảy ra rồi, những tiểu yêu quái phải làm sao? Bọn chúng vẫn chỉ là những đứa con nít." Cô Hoạch Điểu dùng ánh mắt dịu dàng lướt nhìn bọn chúng, lại lắc đầu thở dài một hơi.
Đại Điện an tĩnh trở lại, Tửu Thôn duỗi tay với lấy bình hồ lô, chỉ muốn uống thêm một trận, sau đó thống khoái mà say ngủ, hoặc là chìm đắm luôn trong men rượu cũng được, vĩnh viễn không tỉnh dậy nữa.
Cuối cùng hắn vẫn không đi tìm Âm Dương Sư để lấy cổ trùng trong người ra.
Thuở đầu làm yêu quái, hắn không có chuyện ác nào không dám làm, ở nhân gian càn rỡ tác loạn, chỉ để biểu đạt sự oán hận của mình. Khi đó hắn còn nhỏ yếu, vẫn còn biết thu liễm lại. Tới khi thực sự trở thành Đại yêu quái, hắn đã không còn hứng thú với việc này, chỉ thích ở nhân gian du đãng khắp nơi tìm kiếm rượu ngon.
Hắn vốn chỉ thích hương vị của rượu. Uống nhiều rồi mới phân rõ được câu chuyện của từng vò rượu, nỗi lòng của những người chưng cất rượu không giống nhau, ý vị cũng khác biệt. Hắn hễ uống rượu lại cảm thấy mình hãm xuống rất sâu, lòng dạ cũng được lấp đầy. Cứ như vậy, ngày không có rượu, lòng hắn tựa như thiếu mất một chỗ, sau này không bỏ được rượu nữa.
Rượu ngon khiến hắn vui vẻ, không chiếm được hắn sẽ cảm thấy đau đớn. Thì ra Đại yêu quái sức mạnh vô địch, cũng chỉ vì vậy mà biến thành một quả trứng gà đầy kẽ nứt. Bản thân hắn rất rõ ràng, nhưng hắn lại ném không xong, bỏ không được.
Sau này gặp Tỳ Mộc, một con tiểu yêu quái bẩn thỉu khiến hắn lười nâng mắt nhìn, cũng không muốn ăn vào bụng, khi thấy vướng víu thì đá đi. Nhưng chuyện tương lai vốn không đoán được, đứa trẻ ấy từ đó trở đi có đánh chết cũng bám chặt lấy hắn. Mặc Tửu Thôn có thấy phiền chán thế nào, thời gian trôi đi, trong lòng cũng bất tri bất giác chừa ra một chỗ cho cậu.
Lòng hắn càng rộng, thì càng khó thoả mãn, dần dần làm gì cũng không còn thấy thú vị.
Tỳ Mộc ngày ngày chỉ biết tìm cách làm hắn vui. Tìm rượu cho hắn, vì hắn xây dựng cung điện, hoặc bỏ mạng bồi hắn đánh nhau. Suy nghĩ của hắn là thánh chỉ của Tỳ Mộc, chỉ cần tâm tình hắn có chút suy sụp, Tỳ Mộc cũng giống như châu chấu trên chảo nóng, gấp gáp đến độ nhảy dựng lên.
Thực ra hắn cũng không để ý đến những thứ Tỳ Mộc làm, chẳng qua chỉ cảm thấy bộ dạng của cậu rất thú vị.
Cho tới một ngày, khi hắn ôm Tỳ Mộc vào trong ngực, chợt cảm thấy tim đập rộn ràng, lòng thật ấm áp.
Hắn nguyện ý cho Tỳ Mộc cuộc đời còn lại của hắn, mặc cho cậu có phải thật tâm thật lòng đối xử với hắn không, hắn không muốn nhìn thấy cậu nữa, hắn cảm thấy đấy chỉ là nguyện vọng đơn phương của mình, mà không muốn để ai biết, cũng không hy vọng Tỳ Mộc thấy bản thân mình bị hút hết yêu lực, chậm rãi trở nên nhỏ bé, không bằng cả hai đừng gặp gỡ, cho tới khi thần hình toàn diệt, hãy cứ coi như hắn chưa từng tồn tại trên cõi đời này.
Tửu Thôn sờ lên eo mình, nơi đó cũng có đường văn giống với cái trên người Tỳ Mộc đang từ từ rút đi, hắn nghĩ, đường văn này sẽ tràn đến ngực rất nhanh, rồi bao vậy cả người hắn lại, ăn sạch yêu lực của hắn, trong khoảnh khắc đó Tỳ Mộc cũng sẽ được sống lại.
Lại qua vài hôm, Tửu Thôn chợt cảm thấy có chút kỳ quái.
Ngày hôm đó khi hắn từ trong cơn say tỉnh lại, hắn phát hiện đường văn trên hông của mình không những không tiếp tục lan ra, mà màu sắc càng lúc càng nhạt hơn trước.
Tửu Thôn lập tức thanh tỉnh, hắn càng nghĩ càng thấy kỳ quặc, An Bội Tình Minh ngay cả thức thần của hắn cũng không thèm để ý, dẫn theo vài người lặng lẽ rời đi, rốt cục là tại sao? Tỳ Mộc bây giờ không vận được yêu lực, cũng không có người che chở, vì sao vẫn không lợi dụng cổ trùng hấp thụ yêu lực của hắn để tự bảo vệ bản thân?
Lòng hắn chợt xoắn bện lại, những ý niệm bừa bộn trong đầu như tảng đá đè ép khiến hắn thở không nổi.
Rốt cục thì, ai mới kéo dài tính mạng cho ai?
Hắn chạy vọt vào tẩm cung, cố gắng tìm kiếm những thứ Tỳ Mộc để lại.
Lục lạc! Lục lạc! Có thể men theo tiếng chuông để tìm tới chuông của cậu. Tửu Thôn lục lọi tìm kiếm khắp phòng, thiếu chút nữa lật tung cả nơi ở lên, cuối cùng tìm được một rương gỗ không lớn không nhỏ nằm ở dưới gầm giường, rương gỗ có ba tầng, càng xuống dưới càng sâu. Tầng thứ nhất cất chiếc lục lạc thiếu mất một cái chuông, tầng thứ hai đựng mấy quyển sổ ghi chép rất dày, bản đồ Đại Giang Sơn, đồ giám Yêu quái, và lịch ký của những năm này, toàn bộ đều được đặt ở bên trong, mặc dù có chút ố vàng, nhưng đều vô cùng sạch sẽ phẳng phiu.
Tầng thứ ba đựng nhiều đồ nhất, một chiếc bình hồ lô nhỏ chạm khắc bằng gỗ, một chiếc trống lắc bé có màu sắc rực rỡ, mấy con búp bê vải với đường thêu xiêu vẹo, ở dưới cùng thậm chí còn đặt một con diều giấy hình chim én, còn có vô số đồ vật bé nhỏ, nằm lộn xộn bên trong.
Tửu Thôn tìm kiếm xung quanh, chợt nhận ra Tỳ Mộc thậm chí một bộ y phục cũng không để lại.
Chuỗi lục lạc yên tĩnh nằm nơi đó, không phát ra tiếng nào. Hắn nắm chặt chiếc vòng đồng trong tay, đeo nó lên tay mình.
Bầu trời nổi mưa tuyết, không lớn, một mảnh trời lất phất mưa sương, thời gian dài cũng đủ để khiến quần áo thấm phải cái lạnh ẩm ướt.
Tỳ Mộc che kín người, chỉ cảm giác được cái lạnh nhè nhẹ thổi qua.
Chỗ cũ đã không thể quay về, cậu không còn sức lực tranh đoạt với dã thú, cũng không còn cách đào thêm một hang động, chỉ có thể tìm một hốc cây miễn cưỡng cư trú, nơi này chắn gió không che nổi mưa, chỉ cần một cơn mưa nhỏ bên trong cũng đã trở nên vô cùng ẩm thấp. Cậu chịu đựng từng đợt gió lạnh, hiện tại có lẽ mắc phong hàn. Cậu vốn dĩ chưa từng mắc bệnh gì, cứ tưởng mình đói, nhìn khí trời lại thấy buồn, thời tiết không tốt, sẽ không có động vật nào cho cậu săn.
Cậu nửa mở mắt trông ra bên ngoài, cơ thể lúc nóng lúc lạnh, suy nghĩ mông lung từng đợt. Cánh tay gầy chậm rãi xoa bụng, trang phục rộng thùng thình trên người xiết lại vòng bụng trĩu nặng. Đứa bé yên tĩnh nằm trong bụng cậu, dường như đang say ngủ.
"Tại sao con còn chưa trưởng thành? Ta đã-- sắp không chịu nổi rồi." cậu nhẹ giọng nói thầm, chán chường tựa đầu trên vách động ẩm thấp.
Cậu nghỉ ngơi một lúc, rồi thoáng tỉnh lại, khởi động cơ thể đi ra ngoài.
"Là ta không tốt, con phải chịu đói như thế, sao có thể trưởng thành."
Ngoài trời rất lạnh lẽo, trang phục của cậu bị thấm ướt nước mưa, vừa bước ra ngoài đã kết thành băng, khoác trên người trĩu nặng, cậu khẽ động liền phát ra tiếng kẽo kẹt.
Dẫm lên mặt tuyết trắng, Tỳ Mộc cảm thấy hai chân đã không còn tri giác, đầu óc cậu u ám suy nghĩ, dù sao hiện tại không còn cảm thấy đau, không bằng cưa chân nấu ăn, nhưng lại nghĩ không được, không có chân càng xấu xí hơn, đến lúc đó bạn thân thấy cậu lại ghét bỏ, cậu lắc lắc đầu, cảm thấy đầu óc ong ong vang dội, con đường trước mắt cũng không nhìn được rõ ràng, chẳng biết làm sao, cậu cũng không thấy lạnh nữa, tuyết trắng mềm mại tựa chăn bông, cậu té xuống, chìm vào giấc ngủ say.
Không biết qua bao lâu, trên người Tỳ Mộc đã tích một tầng tuyết mỏng, một con chó săn đen như mực đứng ở bên cạnh cậu, dùng sức ngửi ngửi trên mặt cậu, sau đó quay đầu lại điên cuồng sủa.
Thời gian trôi qua khoảng một nén nhang, có một người đàn ông men theo tiếng kêu chạy tới, hắn trông thấy đại yêu nằm trên đất, dường như có chút không dám tin, hắn đỡ cậu dậy cẩn thận nhìn, lẩm bẩm nói: "Làm sao cậu lại sa sút thành bộ dạng này?"
Hắn cởi áo khoác bọc lên người đại yêu, ngay lúc đó người giúp việc cũng vội vàng quất xe ngựa chạy tới, hắn gọi vài người hợp sức đỡ cậu vào thùng xe, kéo rèm cửa dứt áo mà đi.
Lúc này, tuyết càng rơi nhiều, không tới nửa ngày đã che lấp tất cả vết tích.
Trong một tửu quán ở vùng ngoại thành Kinh đô, một đám đàn ông không việc làm theo lẽ thường lại tụ tập một chỗ uống rượu cãi vã.
Hiện giờ bọn hắn đang ngồi vây quanh một cái bàn, hào hào hứng hứng nghe một gã đàn ông kể lại sự tích phục yêu của gã.
Người đàn ông nọ vẻ mặt dữ tợn, lúc này đang giẫm lên bàn, hai mắt sáng bừng bừng, nước miếng trong miệng văng tung toé.
"Đó là một đại yêu quái, thân cao tám thước, vô cùng to lớn, đầu tóc trắng phơ lại bù xù, sừng yêu của nó dài như vầy-- Cả người đều toả ra hắc khí, nó vừa ăn thịt người xong, bụng vô cùng lớn, ta chạy tới đạp lên người nó, đánh đấm một trận, đánh cho tới khi nó không còn sức lực đánh trả, thoi thóp sắp chết."
(1 thước = 40 cm trong giá trị cổ suy ra 8 thước = 320 cm tức 3 mét 2, còn giá trị hiện tại là 1 thước = 1 mét. 8 thước = 8 mét... Con tôi có phải titan đâu, chém vừa thôi chứ...)
Người ngồi phía dưới vỗ tay khen hay, còn có kẻ vừa mới tới, cầu xin gã kể lại lần nữa. Gã đểu giả nói: "Không nói, nghe Bình Thư còn phải trả tiền, ta đây kể chuyện còn thú vị hơn giảng hí, không muốn phí lời, không kể nữa."
(*) Bình thư: một hình thức văn nghệ dân gian của Trung Quốc, khi kể một câu chuyện dài dùng quạt, khăn làm đạo cụ,
Bọn hắn đều không nỡ trả tiền, miệng chẹp một tiếng rồi tản ra.
Lúc này có một nam tử rất có khí thế gọi gã lại, ném cho gã mấy khối bạc vụn, để gã kể lại lần nữa.
Người nọ ngoắc hắn gọi tới, lục lạc trên cổ tay bị đong đưa phát ra tiếng kêu leng keng, hắn nói: "Ngươi tới đây, đứng gần ta, chỉ kể cho một mình ta nghe."
Gã vui sướng đi tới ngồi xuống, càng thêm mắm thêm muối kể lại. Người nọ nghe, đôi ngươi màu tím càng lúc càng tối, cuối cùng chỉ còn màu đỏ sậm.
Chờ gã kể xong rồi, người nọ hỏi gã: "Đại yêu quái mà ngươi gặp được, trên mặt có yêu giáp?"
Gã đáp: "Có."
"Nhưng chỉ có một chiếc sừng yêu?"
Gã phát giác người đàn ông trước mặt có chút không đúng, nhưng vẫn gật đầu, nói: "Đúng rồi."
Tay của người đàn ông run rẩy dữ dội, hắn thở sâu vài hơi, vươn tay bóp chặt cổ gã, thấp giọng hỏi: "Hắn ở nơi nào."
Gương mặt dữ tợn của gã run lên, khí quản bị bóp chặt kêu la không được, lại không dám giãy dụa. Gã hoảng sợ lắc đầu, giọng khàn khàn cầu xin: "Đại gia tha mạng! Ta chỉ lừa bọn chúng! Ta nào có đánh bại được yêu quái, là một vị thiền sư dưới chân núi chế phục nó, ta mới dám chạy tới đấm đá vài cái-- cầu ngài tha mạng! Nhà ta còn vợ già con trẻ--"
Gã đột nhiên an tĩnh lại, tựa như say rượu nằm úp sấp trên mặt bàn.
Người đàn ông kia đứng dậy, sải bước ra khỏi tửu quán, lệ khí trên người của hắn như sắp tràn ra xung quanh, không có ai dám đi đòi hắn tiền rượu.
Có người lắc lắc gã đàn ông nằm sấp trên bàn, định tới nghe gã kể lại sự tích phục yêu, khi vừa lật người gã lại thì bị doạ đến mức gào lên một tiếng ngã bệt ở dưới đất
Sắc mặt của gã đàn ông đã đen ngòm, thất khiếu đều chảy máu, chết từ rất lâu rồi.
* Thất khiếu: Gồm hai mắt hai tai hai lỗ mũi và miệng.
<Còn tiếp>