Âm Dương Sư Fan Fiction: Tỳ x Tửu - Chuyện Chưa Kể (Phần 11)

Trước ranh giới của sự sống - cái chết mà Tỳ Mộc đang đối mặt, người - yêu hay thiện - ác đều như đảo ngược thực hư chẳng rõ. Vị đại sư với quyền sinh sát trong tay sẽ làm gì?

Âm Dương Sư Fan Fiction: Tỳ x Tửu - Chuyện Chưa Kể Phần 11

  • Tác giả: Yezulyking
  • Editor: Thảo Ly
  • Thể loại: Tình cảm và hơn thế nữa~ Lưu ý trước khi đọc

Xem lại chương 10 tại đây~

Chương 11

Sắc trời vừa ngả tối, thiền sư tuổi đã cao ngồi xếp chân, thiền trượng đặt ngang trước người, hai mắt khép hờ, khí định thần nhàn.

Lấy bản thân làm mắt, phạm vi hơn mười mét, kết thành đại trận phục yêu, cây cối ngoài trận đá dán không ít phù chú, trong tay ông còn nắm chặt một ít, phòng khi ngoài ý muốn. Trận này tương đối lớn, yêu quái thông thường vốn không thể phá trận, yêu vật bị nhốt trong đây, tới lúc có xảy ra xô xát, cũng sẽ không ảnh hưởng đến người vô tội xung quanh.

Khi trời vừa tối hơn, có một đám thanh niên khoẻ mạnh cầm gậy gộc vũ khí tìm tới nơi này, bọn hắn nói muốn hỗ trợ đại sư hàng yêu. Thiền sư cảm thấy rất không vừa ý những thanh niên ấy, bọn họ tuổi trẻ khí thịnh, không học vấn không nghề nghiệp, trên đường đi lao nhao ồn ào, đùa giỡn trêu chọc. Nói khó nghe một chút thì đây là một đám ô hợp, rảnh rỗi không chuyện làm, chỉ muốn đến xem trò vui. Tới khi thực sự gặp được đại yêu quái đáng sợ, e rằng chỉ biết kêu cha gọi mẹ.

Ông không để ý tới bọn họ, chỉ nhẹ nhàng thi triển phép thuật, đưa cơn gió tới thổi tắt cây đuốc của bọn hắn.

Bị gió vây tới đám người trẻ tuổi lập tức run rẩy hai chân, kêu ré lên một tiếng chạy trối chết, vừa chạy vừa la: "Yêu quái! Yêu quái tới rồi! Cha mẹ ơi!" những kẻ khác vừa trông thấy cây đuốc tắt, cũng liều mạng chạy về. Kẻ có gan lớn còn dám quay đầu lại nhìn vài lần, kẻ nhát gan thì đã run cầm cập chạy không nổi, chỉ biết ngồi bệt dưới đất chảy nước mắt khóc rống, bọn họ như kiến bò trên chảo nóng, vỡ oà chạy tứ phía, "đội ngũ" phục yêu vừa hùng hùng hổ hổ, nhất thời trở nên hỗn loạn như ong vỡ tổ.

Thiền sư hừ nhẹ một tiếng, sau đó nhắm mắt lại.

Âm Dương Sư Fan Fiction: Tỳ x Tửu - Chuyện Chưa Kể Phần 11  2

Đợi ánh trăng chậm rãi mọc lên, đại yêu quái mới mệt mỏi từ trên núi trở xuống, trên người cậu từng chỗ từng chỗ đều có vết thương. Nhưng may mắn đều là vết thương ngoài da, trở về băng bó lại, lần sau khi tỉnh dậy sẽ khôi phục.

Khi vừa tới chân núi, cậu ngồi dựa dưới tàng cây nghỉ ngơi một hồi.

Đi một đường này vốn dĩ không cần phải nghỉ ngơi, nhưng hiện tại cơ thể cậu trĩu nặng.

Đứa bé rất thông minh, khi Tỳ Mộc say ngủ nó sẽ ăn yêu lực, khi đi kiếm mồi nó sẽ phát triển, chỉ cần có cơ hội, nó sẽ lớn thêm, chỉ trong một ngày ngắn ngủi, đã lớn thành một vòng trĩu nặng, khiến bụng đại yêu nhô căng ra.

Cảm giác này tuyệt không dễ chịu, cậu nâng bụng đi một chút dừng một lúc, hễ căng trĩu khó chịu, thì ngồi xuống nghỉ một hồi.

Tỳ Mộc dựa vào thân cây, một tay nhẹ nhàng phủ lên bụng vuốt ve, đứa trẻ vẫn đang phát triển, trên thì chen lấn dạ dày khí quản, dưới thì đụng tới xương hông, bị mài khiến đầu cậu toát mồ hôi lạnh, không thể thở đều đặn, miệng cũng không nhàn rỗi.

"Đứa bé ngoan, con cứ tiếp tục lớn lên đi, có thể lớn bao nhiêu thì lớn bấy nhiêu."

"Con không phải sợ, ta ở đây, kẻ khác không thể gây thương tổn cho con."

"Ừ... Nhưng-- cũng không cần lớn nhanh như vậy-- ta sẽ chịu không nổi."

Cảm thấy nghỉ ngơi đủ rồi, cậu nhấc tay lau mồ hôi trên trán, thở ra một hơi, vừa lẩm bẩm nói chuyện vừa đỡ cây đứng dậy.

"Ta suy nghĩ một chút, phải đặt cho con một cái tên, con ở bên ta cả quãng thời gian dài như vậy, sau khi sinh ra, ta lại không thể để lại cho con cái gì, chí ít cũng phải cho con một cái tên. Sau này người khác gọi tên con, cũng coi như là ta đang ở bên cạnh con."

Âm Dương Sư Fan Fiction: Tỳ x Tửu - Chuyện Chưa Kể Phần 11  3

Thế nhưng việc đặt tên quả thực rất khó khăn, cậu vừa đi vừa nghĩ, vô cùng tập trung, không hề đề ý tới dây chu sa giăng dưới chân. Cho tới khi cậu cảm thấy có chỗ không đúng, thì đã đi vào đại trận rộng hơn mười mét rồi. Thiền sư hô lớn một tiếng, lao vụt tới, thiền trượng đập thẳng xuống đất, mắt trận nổi lên, chu sa trận nhóm lên ánh sáng đỏ rực, lan từng vòng từng vòng ra ngoài.

Tỳ Mộc vội vã chạy vọt ra ngoài. Hiện tại cậu không đủ lực lượng để chiến đấu, yêu lực trên người hơi náo động cũng làm cho cậu đau đớn, chứ đừng nói tới việc triệu hoán quỷ thủ.

Đại trận thu hẹp lại, Tỳ Mộc bị chặn ở bên trong. Thiền sư siết chặt phù chú trong tay, cầm ngang thiền trượng, quát lớn: "Yêu vật to gan! Dám ra khỏi âm giới tác loạn nhân gian! Hôm nay bị bại lộ hành tích, còn không mau đền tội tại chỗ!" bề ngoài ra vẻ phô trương thanh thế, thực ra lòng bàn tay ông đã đổ đầy mồ hôi hột, môi run rẩy, trong lòng vô cùng sợ hãi. Yêu quái thông thường đụng phải chu sa, trực tiếp tan thành mây khói, có là yêu quái mạnh mẽ hơn, cũng sẽ bị buộc chặt ở bên trong không nhúc nhích được, mà yêu quái trước mắt ông, không sử dụng yêu lực nhưng vẫn có thể chạy tới chạy lui trong trận, nhất định vô cùng trác việt, muôn phần khó đối phó.

Tỳ Mộc không còn đường lui, cao giọng đáp: "Ta không ăn thịt người, không quấy nhiễu trật tự, chỉ chiếm dụng một chỗ nho nhỏ tại nơi hoang tàn vắng vẻ này, ngươi hà cớ phải giết ta?"

"Yêu vật! Hoa ngôn xảo ngữ! Mặt người dạ thú!" Thiền sư lật tay thảy một cái, quăng mấy tấm phù chú về phía cậu.

Đại yêu né tránh không kịp, bị chú thuật đẩy ngã ra đất, nhưng không giận dữ phẫn nộ, cũng không tản phát yêu lực khắp trời, chỉ co cơ thể gắng gượng chịu đựng vài chiêu đạo thuật phong hoả lôi điện.

Thiền sư thấy kỳ lạ, lo lắng yêu vật này có lẽ chỉ đang nguỵ trang, ông lại thi triển pháp thuật trói cậu trên đất.

Chỉ là chút pháp thuật nhỏ, nhưng đại yêu quái lại không thể động đậy.

Ông không dám đứng gần cậu, chỉ ở phía xa quát lớn: "Yêu vật! Lại đang giở thủ đoạn gì!"

Tỳ Mộc che chở đứa bé, pháp thuật thiêu trên người hợp với vết thương bị dã thú cào rách, nhất thời khiến cậu đau đến mức váng đầu hoa mắt. Nhìn thiền sư bước từng bước tới gần mình, cậu vẫn bị trói chặt trên mặt đất, lo lắng vận yêu lực, lúc này cả trong lẫn ngoài đều đau, cậu chỉ còn dư sức lực để thở dốc.

Thiền sư vẫn không muốn tin tưởng một đại yêu quái có thể dễ dàng bị chế phục như vậy, cầm thiền trượng đặt ngay cổ cậu, lạnh lùng nói: "Ngươi không cần phải giở thủ đoạn."

Tỳ Mộc không vận được yêu lực, chỉ có thể cầu xin ông: "Đại sư, bỏ qua cho ta đi. Ta-- ta đang mang thai."

Thiền sư trợn to mắt nhìn xuống phần bụng của cậu, trông thấy nơi đó thực sự nhô lên thành một vòng cung, tay ông đã run rẩy, nhưng vẫn chặn ngay cổ cậu: "Những lời ngươi nói--- là thật hay giả?"

"Đại sư, ngươi tu hành đã nhiều năm, vậy cũng có thể thấy ta là một yêu quái thế nào, nếu không phải đang mang thai đứa bé, tại sao ta có thể khoanh tay chịu trói."

Cơ thể Tỳ Mộc đau răng rắc, mắt đã không nhìn rõ.

"Đại sư, đứa bé chưa từng làm chuyện ác, không thể bởi vì nó vốn là yêu quái, thì không để cho nó sống."

"Đại sư, ta cầu xin ngươi. Cầu xin ngươi."

Trong vườn hoa nằm sau điện Quỷ Vương, Tửu Thôn vẫn ngồi chỗ cũ uống rượu.

Hắn uống một chén lại một chén, chỉ cảm thấy rượu vô miệng thật nhạt nhẽo, không có chút mùi vị nào, dứt khoát ném luôn chung rượu, vặn nắp hồ lô trực tiếp dốc vào miệng uống, nhưng không ngờ càng uống càng đắng.

"Cút!" Tửu Thôn ném hồ lô, giận dữ nói: "Ngay cả ngươi cũng không thật tâm thật ý với ta."

Hồ lô lăn lông lốc xuống bậc thang, rồi lăn vài vòng trên nền đất bằng phẳng, rượu từ trong miệng bình ùng ục chảy ra ngoài.

Tửu Thôn nhìn thứ gì cũng không thấy vừa mắt, hắn xốc chiếc bàn đá lên, rồi lại đá băng ghế, tuy đã say khướt nhưng vẫn bận gây sự với cái cây đứng bên cạnh.

Hắn đá vài lần vào thân cây khô, nhánh cây khô héo bị đá rung lên rụng xuống vài chiếc lá vàng, Tửu Thôn chỉ vào thân cây mắng: "Cái cây này, ngày nào cũng đứng ở đây, lão tử nhìn thấy ngươi mấy trăm năm rồi, đã sớm không chịu nổi ngươi rồi!"

Cây đại thụ mặc hắn đấm đá, đứng sừng sững bất động tại chỗ, chỉ có cành cây là rung rung không ngừng.

"Bạn thân! Hôm nay cậu cũng ở đây uống rượu sao!"

Tửu Thôn nghe thấy có tiếng nói liền quay đầu, thấy Tỳ Mộc đứng trước bình hồ lô vui vẻ gọi hắn.

Ánh mắt Đại yêu chớp chớp tựa như vầng trăng lưỡi liềm, gương mặt trắng bóc như ngọc, toàn thân như bao phủ một tầng sương trắng.

Tửu Thôn nhất thời sửng sốt, hắn lại chớp mắt đã không thấy tăm hơi Tỳ Mộc rồi, trên mặt đất chỉ còn sót lại một bình hô lô, trơ trọi nằm yên đó, rượu từ miệng bình đổ ào ra ngoài tạo thành một dòng suối nhỏ.

Hắn hít vài hơi lạnh, cảm giác ngực hơi nghèn nghẹn, lại đưa tay đấm thùm thụp vài lần mới dễ chịu hơn một chút.

Tỳ Mộc đã rời đi hơn mười ngày trước, cậu lẳng lặng thu dọn đồ đạc của mình, dù khoác lên người năm sáu lớp quần áo nhưng vẫn hận không thể bọc nốt cả chiếc sừng trên đầu, khi nói chuyện với Tửu Thôn vẫn còn run cầm cập.

Cậu nói: "Bạn thân, tớ đi đây."

Cậu tháo cả chuỗi lục lạc trên chân xuống, còn mình lấy một cái đi, rồi dặn dò Tửu Thôn, chờ khi đứa bé ra đời, cậu sẽ lắc chiếc chuông này, cả chuỗi lục lạc cũng sẽ vang lên, men theo tiếng vang hắn có thể tìm được con.

Cậu nhìn Tửu Thôn, môi nhúc nhích, dường như còn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại buông xuống, chỉ nói một câu: "Bạn thân, cậu nhất định phải bảo trọng."

Trước khi ra khỏi cửa, cậu lại xoay người lại dặn dò: "Bạn thân, ở sân sau ngay cái cây cạnh băng đá có chôn vài vò rượu. Đều là rượu ngon do tớ mấy năm nay đi khắp nơi tìm kiếm. Tới hôm nay có lẽ vị đậm cũng vừa đủ, nếu cậu không chê, thì đào lên nếm thử."

Từ đầu tới cuối, Tửu Thôn chỉ nằm ở trên giường, quay lưng về phía cậu, không nói một tiếng, nghe Tỳ Mộc đóng cửa phòng, tiếng bước chân dần dần đi xa, hai mắt của hắn đỏ ngầu, hắc khí lượn lờ trên người, vật bài biện bên trong phòng nháy mắt tứ tán hỗn loạn, tan tành trên đất.

Mây đen lấp nguyệt, thiền sư vẫn đang giằng co với đại yêu trên đất.

Tỳ Mộc hơi thở hỗn loạn, không kìm được thấp giọng rên rỉ, đứa bé bị doạ không nhẹ, hoảng sợ nhốn nháo trong bụng cậu. Tỳ Mộc không nhấc nổi tay an ủi nó, chỉ có thể không ngừng nhẹ giọng lẩm bẩm: "Đừng sợ, đừng sợ, ta ở đây, ta ở đây."

Thiền sư thở ra một hơi.

"Yêu vật, tại sao ngươi không ngoan ngoãn nán lại âm giới. Ngươi ở nhân gian, là thiên đại tai hoạ ngầm, ta chưa diệt trừ ngươi, con người sẽ cảm thấy bất an, thiên hạ sẽ náo loạn."

"Ta có nỗi khổ riêng." cậu khẩn thiết van xin: "Đại sư, thời gian của ta không còn nhiều, chỉ hy vọng cầu lấy một xó sinh hạ đứa trẻ. Sau khi nó sinh ra ta sẽ đem nó về âm giới, tuyệt không ở nhân gian làm chuyện ác."

Thiền sư nhìn cậu, lặng không lên tiếng.

Lúc này cách phía sau tảng đá không xa có tiếng huyên náo ầm ĩ, có người từ sau tảng đá ló đầu ra hỏi: "Đại sư, yêu quái kia đã bị hàng phục rồi sao?"

Tỳ Mộc căng thẳng trong lòng, bất chấp đau đớn liều mạng vùng vẫy, xiềng xích vô hình tựa như bụi gai chứa nham thạch, thoáng đụng phải sẽ bị thiêu sạch từng lớp da thịt, nhưng cậu không quan tâm, cơ thể lập tức lại xuất hiện thêm nhiều vết thương đen như mực.

Kẻ kia lá gan không nhỏ, thế mà lại dám đi tới, kẻ phía sau vừa thấy cũng đốt sáng cây đuốc, chen chen chúc chúc chạy lên phía trước, cũng muốn nhìn xem yêu quái này dáng vẻ thế nào.

Thiền sư lớn tiếng kêu: "Các ngươi đều trở về đi! Yêu vật này để ta tự tay xử lý! Mau trở về đi!"

Đám người ồn ào nhao nhao vây quanh người Tỳ Mộc, không có ai nghe Thiền sư nói, bọn họ nhìn cậu bị trói buộc trên mặt đất, rất phấn khích, có kẻ thậm chí còn dám đưa tay ra sờ, nhưng như bị bỏng lại rụt trở về.

"Sờ tên yêu quái thấy thế nào?" có kẻ hỏi kẻ vừa sờ soạng lên người Tỳ Mộc.

"Nóng! Ta còn tưởng bọn nó đều lạnh giống như con rắn."

Đám người nhất thời nhao nhao bảy miệng tám lưỡi.

"Ta còn tưởng bọn nó đều có ba đầu sáu tay."

"Ta còn nghe nói bọn nó không có đầu, mặt mọc ở trên bụng cơ."

"Cái gì! Nó cũng mặc đồ, dáng dấp không khác gì con người!"

"Nghe nói yêu quái không phân biệt nam nữ!"

"Ha ha ha ha. Nhìn một chút không phải liền biết sao!"

Thực sự có kẻ cười đùa lôi kéo quần của cậu, đại yêu nổi giận, quát lớn: "Cút!"

Tỳ Mộc đập tay lên đất, căm phẫn nhè nhẹ run, cậu không thể nhịn được nữa, quanh người tản ra một tầng hắc khí, kém chút nữa giãy đứt trói buộc.

Đám người lui về phía sau mấy bước, nhất thời im phăng phắc, sau đó giống như pháo nổ tung.

"Ha ha ha ngươi nghe, nó biết nói!"

"Nó còn bảo chúng ta cút nữa!"

Có kẻ còn bấm cổ họng kêu: "Cút-- cút-- ôi làm ta sợ muốn chết rồi."

"Đám người các ngươi mặt người dạ thú, rõ ràng sinh ra có tấm da người, nhưng-- nhưng lại không bằng lợn chó." trong lòng căm phẫn, trên người lại đau đớn, Tỳ Mộc nói một câu liền thở một chút, bỗng nhiên bụng trở nên đau nhức, cậu cắn môi dưới, mặc cho đứa bé giày vò khiến cậu choáng váng đầu óc, cũng không kêu một tiếng.

"Ngươi chỉ là một con yêu quái, còn dám nói đạo nghĩa với bọn ta!"

Một gã đàn ông mặt dữ tợn đầy thịt, tức giận bất bình đi tới trước mặt cậu, định nhấc chân đá, thiên sư cầm thiền trượng chắn ngang người gã, lạnh lùng nói: "Hồ đồ! Lui về!"

Gã đàn ông kia hung hãn run lên, chân đạp lên bụng Tỳ Mộc rồi nghiền xuống, lớn tiếng nói: "Ngươi xem bụng nó phình lớn, nói không chừng đã ăn không biết bao nhiêu thịt người!"

"A a..." Tỳ Mộc kêu lên, dùng toàn lực co cơ thể lại bảo vệ đứa trẻ.

Nhìn cậu không có chút sức lực đánh trả, một đám người tựa như ăn gan hùm, đều vây tới tay chân đấm đá.

Thiền sư bị đẩy ra ngoài, không ngăn được đám thanh niên khoẻ mạnh, chỉ có thể lớn tiếng quát ngưng. Có người kéo thiền sư, cười hì hì nói: "Đại sư, ngăn làm gì? Đánh chết thì chết thôi. Nó cũng chỉ là yêu quái!"

Kẻ nọ cười toét miệng, duỗi cổ nhìn người ta hễ đánh một cái gã lại reo hò một tiếng, đá một cái hắn liền hận không thể nhảy dựng lên, nhìn đại yêu quằn quại đau đớn, hắn lại cười ha ha, hắn chỉ mải cười, nước dãi từ khoé miệng chảy ra, rơi xuống quần áo, ánh sáng từ cây đuốc lập loè chiếu rọi trên mặt hắn, trông còn đáng sợ hơn cả yêu quái.

Âm Dương Sư Fan Fiction: Tỳ x Tửu - Chuyện Chưa Kể Phần 11  4

Rắc, rắc rắc-- một tiếng gãy đứt nhỏ nhẹ vang lên, xiềng xích vô hình trói buộc trên người Tỳ Mộc bung ra từng vòng, cùng lúc một luồng gió mạnh nổi lên vòng quanh cơ thể cậu, tạo thành một tường gió, những kẻ xung quanh bị cơn gió mạnh táp đến không mở nổi mắt, lại nghe thấy có kẻ hoảng sợ kêu la: "Nó có thể động đậy! Chạy mau!!"

Một đám người vừa còn ngạo mạn cười đùa lập tức trở nên hoảng loạn, rối rít như chim muông tan tác. Gã đàn ông có gương mặt dữ tợn kia thì quỳ rạp xuống cầu xin tha mạng, thấy Thiền sư đi tới, gã ôm lấy bắp đùi của ông, chảy nước mắt khóc rống mà nói: "Đại sư, cứu ta! cứu ta với!"

Thiền sư đá hắn một cái, tức giận nói: "Còn không mau chạy?"

Chờ gã chạy xa, thiền sư mới ngồi xuống nhìn đại yêu nằm trên mặt đất, chỉ thấy cậu co ro cơ thể, gắt gao che lấy bụng, ánh mắt đã có chút đờ đẫn, cậu giật giật ho ra vài búng máu, vẫn không ngừng lẩm bẩm: "Đừng sợ, đừng sợ, ta ở đây, bọn chúng không thể làm tổn thương con."

Trong phút chốc ông chợt cảm thấy những kẻ đó càng giống yêu quái, còn con yêu quái này hình như mới là người. Ông đỡ đại yêu ngồi dậy, nhặt cái túi của mình lên lục lọi một hồi, rồi đút cho cậu uống một ít nước.

Tỳ Mộc uống được một ít, ói hơn phân nửa, nhưng trong đôi mắt cũng đã trở nên trấn tĩnh lại, sau, cậu cong bụng trầm trầm rên rỉ. Vừa nãy cậu một lòng chỉ muốn che chở đứa bé, hiện giờ mới cảm giác được những vết thương trên người bắt đầu đau, giữa mỗi tiếng thở đều mang cả nỗi đau, có lẽ xương sườn đã gãy.

Lần này không thể ra ngoài đi săn được nữa rồi, cậu nghĩ như vậy, đôi mắt lại tối đi vài phần.

Thiền sư móc một túi vải nhỏ từ trong ngực ra, lấy một viên đan dược đưa cho cậu, thấy cậu hơi đề phòng, mới nói: "Đan dược này lấy từ tinh hoa của trăm loại cỏ cây, thu thập linh khí của đất trời, ăn xong, cơ thể của ngươi sẽ khôi phục rất nhanh." nói xong ông tự ăn trước một viên, lúc này Tỳ Mộc mới chịu nhận lấy.

Thiền sư thở dài một hơi, nói: "Ta ngày thường niệm kinh tu hành, không rành chuyện thế sự. Chỉ cảm thấy nhân tính bản thiện, người người đều từ bi. Nhưng hôm nay được chứng kiến trò hề của bọn chúng, chỉ cảm thấy người này thật ác độc, so với yêu quái còn ghê gớm hơn vài phần."

Tỳ Mộc nhẹ giọng hỏi: "Đại sư, vậy ngươi nghĩ cái gì là thiện? Cái gì là ác?"

Thiền sư đáp: "Người cho rằng tốt thì chính là thiện, không tốt chính là ác."

"Vậy ngươi thả ta, là thiện hay ác?"

"..." ông lặng người một lúc, không trả lời được.

"Các người cho rằng yêu quái không tốt, đó chính là ác, tại sao lại cho rằng yêu quái không tốt, chỉ vì yêu quái không giống với các ngươi sao? Chỉ cần không phải là con người, các ngươi đều muốn chế phục, không chế phục được, thì đuổi tận giết tuyệt."

Cậu ngừng một lát, chân mày xoắn chặt lại, một tay nhẹ xoa xoa bụng, cắn răng nhịn đau, chờ đứa bé an tĩnh lại một chút, cậu lại nói tiếp.

"Đại sư ơi, đối với yêu quái mà nói, thịt người không khác gì thịt dã thú, quả thực có những con yêu quái rất thích ăn thịt người, thích nhìn vẻ mặt hoảng sợ rồi trở nên tuyệt vọng của bọn họ. Nhưng chỉ là vì thấy thú vị. Con người chẳng lẽ cũng không thế sao? Các ngươi bắt động vật rồi hành hạ chúng nó, bản thân cũng thấy rất vui vẻ, rõ ràng chỉ cần dựa vào cơm nước để nuôi sống, nhưng vẫn cứ thích uống máu ăn thịt. Có kẻ liên tục làm chuyện ác, nhưng chỉ cần làm vài việc thiện, liền được gọi là người tốt, suy nghĩ đến chuyện này, ta lại cảm thấy nực cười."

Thiền sư nhìn cậu, không nói được lời nào.

Đan dược đã phát huy tác dụng, Tỳ Mộc cảm thấy ấm áp cả người, hô hấp cũng thông thuận hơn, cơ thể cũng không đau đớn như thế nữa. Chỉ có đứa bé dường như bị doạ không nhẹ, vẫn còn đạp lung tung, cậu không thể làm gì khác hơn tiếp tục phủ tay lên bụng vỗ về.

Lúc này trời không mây, ánh trăng vô cùng sáng.

Thiền sư thắt lại chiếc túi, hơi khom người với Tỳ Mộc: "Ta khổ tu suốt đời, cho tới tận giờ, ngay cả việc quan trọng nhất đều không tu được rõ ràng. Hiện tại ngươi không sử dụng được yêu lực, ta lại giết ngươi, thật là giậu đổ bìm leo, những viên thuốc này cho ngươi hết coi như bồi tội. Hy vọng ngươi không chê."

Tỳ Mộc tiếp nhận đan dược, cậu nhìn một vòng quanh người, rồi đưa tay xoa sừng yêu trên đầu, dùng lực bẻ nó xuống. Cậu đau tới mức run rẩy toàn thân, nhưng khi đưa yêu sừng cho Thiền sư lại cười nói, "Đại sư, trên người ta không có thứ gì, chỉ có sừng yêu này, ngươi có thể dùng nó mài nhỏ làm thuốc, hoặc là pha rượu. Nó có công hiệu đặc biệt đối với cơ thể, nếu có người mắc trọng bệnh, nói không chừng có thể cứu sống được một mạng của người đó."

Thiền sư hơi sửng sốt, cuối cùng vẫn đưa tay nhận, chiếc sừng yêu này có màu đỏ tươi, nhìn như rất thô ráp, nhưng sờ lên lại ấm áp và nhẵn bóng như ngọc, dài gần nửa cánh tay, cầm trong tay cũng rất nặng.

Yêu quái tóc trắng nhìn chiếc sừng yêu nằm gọn trong tay ông, cong mắt cười: "Sừng của yêu quái, không thể tuỳ tiện để người khác chạm vào. Đây coi như là một nhược điểm của yêu quái. Nhưng trước kia ta rất vui vẻ khi bị một yêu quái khác khác nắm lấy, hắn cũng rất thích trừng trị ta bằng cách này. Đáng tiếc là--"

Cậu không nói tiếp.

"Đại sư, từ nay về sau, ta không còn nhược điểm này nữa."

Cậu cười, trong đôi mắt lại phủ một tầng hơi nước, run rẩy thở ra, viền mắt đã đỏ ửng.

Âm Dương Sư Fan Fiction: Tỳ x Tửu - Chuyện Chưa Kể Phần 11  5

<Còn tiếp>

Bài liên quan

Bài đọc nhiều nhất

Bài mới trong ngày

Lên đầu trang