Truyện kinh dị lúc nửa đêm/ Scary stories to tell in the dark là một bộ tuyển tập những truyện ngắn kinh dị dành cho thiếu nhi được viết bởi Alvin Schwartz vào thập niên 80 và 90.
Tuy được viết cho thiếu nhi, nhưng những câu chuyện của tác giả gây nhiều tranh cãi vì để lại sự ám ảnh và những cơn ác mộng cho đám trẻ con. Được biết, những câu chuyện đều được ông tổng hợp và viết lại từ những truyền thuyết đô thị, những chuyện kể lúc đêm khuya thời thơ ấu và những bài hát, bài thơ dân gian.
Album này xin liệt kê một vài trong rất nhiều câu chuyện tiêu biểu của bộ truyện. Lưu ý, bài viết có thể tiết lộ hết nội dung của các câu truyện trong tác phẩm gốc.
Giấc mơ
Lexi Morgan nằm mơ thấy mình đang đi lên một cầu thang tối, và khi lên hết cầu thang, cô bước vào một phòng ngủ. Thảm trải sàn có những ô vuông lớn trông như thể những ô cửa thông xuống một căn hầm bên dưới. Còn cửa sổ thì được đóng chặt bằng những cái đinh lớn lòi ra cả lớp gỗ.
Trong giấc mơ, Lexi ngủ lại trong căn phòng đó. Trong đêm, một người đàn bà với gương mặt nhợt nhạt, đôi mắt đen và mái tóc đen dài nhẹ nhàng đi đến bên giường và thì thầm với Lexi: "Đây là một nơi xấu xa. Chạy ngay đi khi cô còn có thể". Sau đó bà ta tóm lấy tay Lexi.
Lexi giật mình tỉnh giấc và kêu lên hoảng hốt. Cả đêm đó cô không thể ngủ được vì sợ hãi.
Sáng hôm sau, Lexi nói với bà chủ nhà rằng cô đã hủy chuyến đi đến Kingston. Cô không dám đến đó một mình.
- " Vậy cô hãy thử đến Dorset xem sao. Nó là một thị trấn xinh đẹp và không xa nơi này.:
Vậy là Lexi đi đến Dorset. Có người chỉ cho cô lên thuê phòng ở ngôi nhà trên ngọn đồi. Đó là một căn nhà đáng yêu. Bà chủ nhà - một người phụ nữ đẫy đà và tốt bụng dẫn Lexi đi xem phòng. " Cô sẽ thích căn phòng cho mà xem".
Họ leo lên một cầu thang lớn và hơi tối. Khi bước vào căn phòng ngủ, Lexi nhận ra đó là căn phòng trong giấc mơ của cô. Những tấm thảm trải sàn với những ô vuông như những cửa hầm. Những cửa sổ đóng chặt bởi những chiếc đinh lớn. Một sự trùng hợp?
- " Cô thích căn phòng này chứ?"
- Tôi.. không chắc lắm"
- "Vậy cô cứ suy nghĩ đi. Trong khi đó, tôi sẽ xuống pha một tách trà và mang lên cho cô" - bà chủ nhà tốt bụng nói.
Lexi ngồi bần thần trên giường và suy nghĩ. Ít phút sau có tiếng gõ cửa. Hẳn là bà chủ nhà quay lại với trà và bánh. Lexi ra mở cửa. Nhưng đó không phải bà chủ nhà. Đó là người đàn bà với khuôn mặt tái nhợt và đôi mắt đen.
Ngón chân cái
Một thằng bé đang đào đất trong vườn, bất chợt phát hiện một ngón chân cái nhô lên khỏi mặt đất. Thằng bé tóm lấy cái ngón chân đó, dùng hết sức để nhổ lên như nhổ củ cải. Dường như nó nghe tiếng kêu đau đớn từ dưới lòng đất vọng lên khi nó nhổ cái ngón chân cái đó lên, nhưng nó chẳng để ý nhiều.
Thằng bé mang cái ngón chân cái vừa nhổ ngoài vườn khoe với bố mẹ.
"Trông có vẻ ngon đấy!" - mẹ đứa bé nói và quyết định cho ngón chân đó vào nồi súp bữa tối. Sau đó, ông bố cẩn thận cắt cái ngón chân cái thành 3 phần cho 3 người. Cả nhà ăn nó ngon lành.
Đêm đó, thằng bé bị thức giấc bởi tiếng bước chân dưới nhà và tiếng người rên rỉ:" Ngón chân của ta đâu? Ngón chân của ta đâu?"
Thằng bé sợ hãi chùm kín chăn lên đầu. Nó tưởng rằng như vậy có thể trốn được. Nhưng tiếng bước chân dường như đang phát ra phía cầu thang, rồi to dần về phía phòng thằng bé. Nó nghe được tiếng cửa phòng nó mở ra, tiếng bước chân nặng nề, tiếng rên rỉ:" Ngón chân của ta đâu? Ngón chân của ta đâu?"
Thằng bé nằm run rẩy trong chăn, nghe tiếng bước chân lại gần phía giườnG mình. Giọng nói lại rên rỉ: "Ngón chân của ta đâu?... MÀY ĐÃ LẤY CỦA TA!".
Thứ gì đó
Ted Martin và Sam Miller là đôi bạn thân. Một đêm, hai đứa ngồi chơi bên một hàng rào gần bưu điện. Cạnh chỗ chúng ngồi là một ruộng củ cải. Bất chợt, hai đứa trẻ nhìn thấy một thứ gì đó bò ra khỏi đám ruộng có hình dạng như người, nhưng do tối quá không thể nhìn rõ, sinh vật đó cũng ngay lập tức biến mất.
Nhưng rồi, sinh vật lạ lại xuất hiện. Nó tiến về phía hai đứa trẻ khiến chúng sợ hãi bỏ chạy. Sau đó, Ted và Sam bình tĩnh lại và quyết định quay trở lại để nhìn cho rõ vật đó là người hay ma. Khi đến gần, sinh vật mặc một chiếc quần đen, áo sơ mi trắng nhưng gương mặt thì giống như của một bộ xương khô hoặc xác sống với đôi mặt rực sáng như muốn nhìn xuyên thấu kẻ đối diện.
Ted và Sam sợ hãi chạy thục mạng về nhà. Khi chúng thò cổ ra cửa sổ, sinh vật đó vẫn đứng ở đầu phố nhìn theo chúng. Thế rồi nó cũng biến mất. Chưa đến một năm sau, Ted ốm nặng. Sam luôn túc trực bên cạnh giường bạn cho đến khi Ted qua đời, trong khoảnh khắc đó, Sam nhận ra gương mặt bạn mình giống hệt gương mặt kinh hoàng của sinh vật mà chúng gặp trong đêm hôm đó.
Bộ vest màu nâu
Một người phụ nữ đến nhà tang lễ để chuẩn bị cho đám tang của chồng mình.
- Anh làm việc rất tốt - cô ấy nói với người phụ trách đám tang - trông anh ấy vẫn hồng hào như khi còn sống. Chỉ có điều... khi còn sống chồng tôi luôn mặc một bộ vest màu nâu. Nhưng anh thì đang để chồng tôi mặc một bộ màu xanh.
- Không thành vần đề. Chúng tôi có thể thay áo anh nhà cho chị.
Một lúc sau, có vẻ như họ đã mặc vào bộ vest màu nâu cho người chết. Người phụ nữ rất hài lòng và nói:
- "Bây giờ trông anh ấy đã rất giống như khi còn sống rồi! Thật là vất vả cho các anh!"
- Cũng không có gì quá vất vả - người tổ chức đám tang nói - trùng hợp hôm nay cũng có một đám tang của một người đàn ông khác. Anh ta mặc một bộ vest màu nâu, và vóc dáng cũng xêm xêm vóc dáng của chồng chị. Vợ của anh ta, cũng lại muốn thay cho chồng bộ vest màu xanh. Vì vậy chúng tôi đã đổi bộ vest màu xanh của chồng chị cho chồng cô ấy, và chồng chị thì nhận bộ vest màu nâu.
- Dù vậy, việc thay quần áo cho người chết chắc cũng không dễ dàng gì với các anh! - chị vợ thông cảm
- À..không, cũng không khó khăn gì - chúng tôi chỉ việc đổi đầu của 2 cái xác.