Thông thường, các tựa game có cốt truyện vòng lặp thời gian hoặc sẽ tạo ra mối liên hệ giữa các cơ chế, cốt truyện, hoặc sẽ khiến người chơi nóng máu khi tất cả những gì cần là cho thấy nó đang thực sự tiến triển
Việc mắc kẹt trong một tựa game cốt truyện vòng lặp thời gian có thể xem là một địa ngục khá đặc biệt. Một mặt, việc này tạo ra mối liên hệ giữa các cơ chế, cốt truyện, và tác động hiếm hoi của người chơi; giống như nhân vật chính mà bạn đang điều khiển, bạn bị mắc kẹt trong một vòng lặp vô tận không thể phá vỡ. Mặt khác, trải nghiệm có thể sẽ khiến bạn phát cáu khi tất cả những gì bạn muốn chỉ là một số tiến triển thực sự, và có lẽ 12 Minutes của Luis Antonio sẽ khiến không ít người rơi vào trường hợp thứ hai. Khởi đầu của 12 Minutes có thể rất thú vị. Sau khi trở về căn hộ nhỏ của mình, bạn thấy vợ đã chuẩn bị bữa xế mà bạn yêu thích. Đó là một đêm đặc biệt, vì ngay khi bạn ngồi xuống bàn ăn, cô ấy sẽ nói mình đang mang thai, và bạn sẽ trở thành cha.
Nhưng khi mọi thứ đang diễn ra hết sức tốt đẹp, một tiếng gõ cửa vang lên, và một người đàn ông xưng mình là cảnh sát tiến vào, buộc tội vợ bạn đã sát hại cha của cô ấy tám năm về trước. Anh ta nói đang tìm một chiếc đồng hồ bỏ túi thuộc về nạn nhân. Mặc dù vợ bạn không ngừng khẳng định cô ấy không làm điều đó, nhưng gã cảnh sát nhanh chóng đè cả hai xuống sàn và trói lại. Sau đó trong cơn nóng giận, gã cảnh sát bắt đầu bóp cổ bạn, nhưng ngay khi bạn cảm thấy cái chết ập đến, bạn lại thức dậy trong nhà mình, và những gì bạn từng trải qua lặp lại như cũ. Bạn sẽ phải làm gì tiếp theo? 12 Minutes là tựa game phiêu lưu chỉ-và-nhấn, do đó những gì người chơi làm là click chuột để di chuyển quanh căn hộ ba phòng, cố gắng thuyết phục vợ về vòng lặp thời gian, ngăn cản tay cảnh sát giết bạn, và khám phá ra bí ẩn sau mỗi lần lặp lại các sự việc.
Sở hữu một kịch bản tương đối chắc chắn, và màn diễn xuất tuyệt vời từ James McAvoy, Daisy Ridley và Willem Dafoe, nhưng có lẽ chính các diễn viên lồng tiếng là những người gánh vác cả trò chơi trong suốt thời lượng chơi trung bình khoảng 6 tiếng này. Đặc biệt là Dafoe, khi ông thể hiện chất giọng xuất sắc và đáng sợ của một kẻ phản diện vừa nguy hiểm chết người vừa hung hăng, khiến người chơi luôn cảm thấy bị dồn dập sau mỗi vòng lặp. Tiến trình chơi sau đó chủ yếu tập trung vào ghi nhớ và trải nghiệm. Việc ghi nhớ sẽ hiệu quả hơn với quá trình chơi dài. Nếu bạn có thể nhớ được vị trí từng món đồ trong căn hộ, và những câu hỏi then chốt cần câu trả lời, bạn có thể đạt được tiến trình chắc chắn qua mỗi lần chơi, khám phá ra những hé lộ mới. Tuy vậy, tựa game này nhanh chóng lộ ra những điểm yếu, khi chỉ có những giải pháp thực sự chính xác cho từng câu đố, như đưa tấm ảnh cho một nhân vật, và sau đó bạn mới có thể mở khóa đoạn hội thoại bạn cần.
12 Minutes kì vọng người chơi sẽ khám phá ra các giải pháp theo chính xác cách mà nó muốn, qua đó có thể tạo cảm giác bị giới hạn nếu bạn muốn trải nghiệm thêm với môi trường xung quanh. Về cơ bản, đây không hẳn là một điều xấu, nhưng khi bạn bị mắc kẹt, bạn sẽ cảm thấy mình đang bị mắc kẹt trong chính vòng lặp của bản thân. Mỗi lượt chơi chỉ kéo dài khoảng 10 phút, tạo cảm giác giới hạn thời gian gấp gáp trong khi bạn chưa thể định hình được hướng đi tiếp theo của mình. Sự giới hạn này hoàn toàn có thể gây ra cảm giác khó chịu, khiến cho cuộc đối thoại cứ lặp đi lặp lại đến phát ngán.
Nhìn chung, 12 Minutes là tựa game đầy tham vọng, cả trong cách kể truyện lẫn lối chơi của nó, nhưng lại giới hạn người chơi với những quy tắc hà khắc. Mặc dù vậy, nó vẫn có thể khiến người ta không ngừng nghĩ về những trải nghiệm đã qua, và đôi khi muốn thử lại. 12 Minutes có thể xem là một nghiên cứu điển hình về trò chơi có tư duy "bên ngoài chiếc hộp" chơi theo các quy tắc riêng của nó, và đó là một trải nghiệm đáng giá, nếu chỉ tính riêng điều đó mà thôi. Game hiện đang phát hành trên PC, Xbox One và Xbox Series X/S.