Sau lần đột nhập trở lại dinh thự Felton, Rosemary phát hiện ra Richard là người đã giết Celeste. Giờ đây, cô phải tìm đường thoát thân khỏi dinh thự khi liên tục bị Richard truy đuổi, nhưng sự bất ngờ chưa dừng lại ở đó
Xem thêm:
+ Cốt truyện Remothered: Tormented Fathers - Sự mất tích bí ẩn
+ Cốt truyện Remothered: Tormented Fathers - Ác mộng và bạo lực
Sau cú ngã, Rosemary thoát khỏi đường cống ngầm an toàn. Cô phát hiện ra mình đang ở trong căn hầm của dinh thự, nơi Felton tham gia vào việc phân phối các sản phẩm nông nghiệp của RossoGallo. Lúc này, cô đã vô tình khám phá ra nguyên nhân của sự ám ảnh mà Felton dành cho con gái mình, và vì sao ông gọi cô bé là "Jennifer": Felton thực tế là một phụ nữ, với họ tên đầy đủ là Jennifer Richardine Felton, nhưng người cha bạo hành của cô muốn một đứa con trai, do đó đã buộc cô phải sống như một người đàn ông với tên là Richard. Đó là lý do vì sao "ông ta" có sự mất cân bằng hóc-môn, và việc từ chối trải qua những đợt khám chữa bệnh chi tiết ở tu viện.
Khi Celeste dần lớn lên, Felton càng nhớ về bản thân mình khi còn là một cô gái. "Ông" tự thuyết phục bản thân việc giết cô con gái sẽ giúp phá hủy nhân dạng Jennifer còn lại bên trong mình, một nhân dạng đã không ngừng tra tấn ông, đến mức mà Phenoxyl cũng không thể hoàn toàn xóa bỏ. Lúc này, Jennifer tìm thấy Rosemary và đuổi theo cô, nhưng cô kịp chạy thoát và tìm được chỗ trốn trong thang máy trong một nỗ lực tuyệt vọng để chạy lên gác mái với hi vọng thoát thân. Nhưng thang máy cũ lại bị chặn, may mắn là Gloria vừa tới dinh thự, nên đã đề nghị Rosemary trốn với cô trong bệnh xá, nơi cả hai sẽ an toàn. Cả hai gặp nhau khi Rosemary chạy vào phòng , vô cùng hoảng sợ và lo lắng, còn Gloria thì pha thuốc để giúp cô bình tĩnh lại.
Lúc này, Rosemary cảm thấy vô cùng kinh khủng về toàn bộ câu chuyện mà Phenoxyl là nguyên nhân cho gần như mọi thứ. Cô nói với Gloria rằng Felton đã giết vợ mình, và danh tính thật của ông ta là Jennifer, nhưng hóa ra Gloria đã biết điều đó vì cô là người chịu trách nhiệm cho các buổi thôi miên của Felton. Bị Rosemary buộc tội đồng phạm, Gloria biện minh rằng cô không có ý định biến Felton thành một kẻ sát nhân. Sau đó, Gloria đưa cho Rosemary chén thuốc, và sau vài hớp, Rosemary bắt đầu hỏi vì sao Gloria có thể vào được nhà trong khi cô không hề có chìa khóa. Lúc này, Rosemary mới nhận ra Gloria đã cố tính cho cô đột nhập vào dinh thự, còn Gloria lộ ra mình chính là Red Nun. Cô là con gái của gia đình Ashmanns, và đã trở thành vật thí nghiệm cho mẫu thử số 2 của Phenoxyl, với tác dụng phụ là rối loạn nhạy cảm ánh sáng và viêm giác mạc.
Với những điều đó, Rosemary nhận ra cô có thể khiến Gloria bị mù tạm thời, nhưng sau khi vượt qua Gloria và rời khỏi bệnh xá, cô bị đánh bất ngờ bởi Felton. Trong một phân đoạn giống như giấc mơ, cô nghe thấy giọng của Felton liên tục hỏi cô vì sao tất cả điều này lại quan trọng với cô. Bất ngờ, một bản nhạc vang lên trong tâm trí Rosemary. Lúc này, Gloria quyết định cắt lưỡi Felton để khiến ông im lặng, còn bản thân ông chịu tác động của thuốc Phenoxyl, thế nên có thể kìm hãm nhân dạng Jennifer của mình. Khi Rosemary bị trói chặt vào ghế, Gloria liên tục tấn công và buộc tội cô đã gây ra đám cháy giết chết các nữ tu trong tu viện. Rosemary nhận ra cô từng là một thành viên của Cristo Morente, và lên tiếng xin lỗi, nhưng đã quá muộn với Gloria. Cô ta thuyết phục Felton đổ dầu để tự thiêu với ngôi nhà, qua đó sẽ khiến cho Rosemary chết như các nữ tu trước đây. Rosemary kịp thời thoát thân, và ném mồi lửa về phía Felton khiến ông chết cháy.
Rosemary tìm đến thang máy, và Gloria tìm cách tấn công cô nhưng sau đó bị đâm bởi Rosemary với ống tiêm chứa đầy Cortisone. Tác dụng kinh khủng xảy ra ngay lập tức, khiến Gloria quằn quại trong đau đớn, còn Rosemary lên được gác mái trong lúc nghe tiếng la hét của Gloria bên dưới. Rosemary nhận ra Cortisone không đủ để ngăn chặn Gloria. Trong lúc bị truy đuổi, Rosemary tìm được công tắc mở cửa số gác mái, khiến Gloria bị ánh sáng mặt trời làm lóa mắt. Quá đau đớn, cô tự làm mù mắt mình với mảnh kiếng vỡ để chỉ dựa vào khả năng nghe. Rosemary tạo ra một số tiếng ồn khi mở khóa cửa sổ. Gloria lao vào cô trong giận dữ, nhưng bị rơi ra khỏi cửa sổ xuống sân vườn bên dưới. Lúc này, Rosemary tìm đến bên cô. Sau tất cả những căm ghét và bạo lực, họ quyết định tha thứ cho nhau. Họ nhận ra giống như Felton, họ đều là nạn nhân của Phenoxyl, một thứ thuốc được tạo ra cho các cựu binh chiến tranh phải đau khổ vì chứng PTSD.
Wyman đã tìm ra cách pha trộn thuốc này với những con sâu bướm trong một nỗ lực để có thể đạt được kết quả thay đổi kí ức nhiều hơn. Không lâu sau, nó được dùng cho các nữ tu của Cristo Morente, những người xem nó như một dấu thánh. Nhưng Rosemary là người không có chung niềm tin với họ, và đã nhận ra bản chất thật của nó: Khoa học được vũ khí hóa. Điều đó thôi thúc cô đặt dấu chấm hết cho những thí nghiệm kinh khủng này bằng cách thiêu rụi mọi thứ, nhưng cô vẫn không thể nhớ ra vì sao mình lại giết những nữ tu. Rosemary nhận ra Felton là người đã khiến Celeste bỏ đi, để có thể bảo vệ cô bé khỏi những thứ kinh khủng mà ông khám phá ra, và cả nhân dạng Jennifer đe dọa từ bên trong. Gloria giờ đây không chỉ đau đớn về mặt thể xác, cô còn đau bởi những kí ức của mình. Trước khi chết, cô nói bản thân cô thực sự tin rằng Rosemary sẽ tìm thấy Celeste, và vào ngày đó, hai người sẽ gặp nhau "Trên đỉnh của thế giới".
Gloria hi vọng rằng chúa trời và Rosemary sẽ tha thứ cho cô một ngày nào đó, nhưng Rosemary vừa khóc vừa nói rằng cô đã tha thứ rồi. Gloria cười lớn khi trút hơi thở cuối, cho rằng tha thứ là một thói quen xấu của Rosemary, giống như việc cô nghiện hút thuốc vậy. Rosemary nhận được một phím piano cũ từ Gloria và ôm lấy cô, sau đó cô nhận ra phím đàn này đến từ cây đàn trong phòng của Celeste. Cô trở về phòng của Celeste, buồn bã đến gần cây đàn bị thiếu phím. Cô gõ một vài phím và nhận ra có thứ gì đó đang chặn dây nhạc. Cô tò mò nâng tấm chắn lên và tìm thấy một trái tim được khắc lên gỗ với dòng chữ "hai trái tim không bao giờ cô đơn". Bên trong cây đàn có một chiếc túi cũ với thẻ tên ghi "Học viện nữ Flemmington". Rosemary vẫn chưa tìm thấy câu trả lời mình muốn, nhưng cô biết rằng mình không được bỏ cuộc. Trong thâm tâm, cô tin rằng Celeste vẫn còn sống, và với hi vọng vô tận, cô biết mình sẽ tìm thấy cô bé ở đâu.