Sở hữu một câu chuyện dễ đoán với một số điểm trừ không đáng có, Rambo: Last Blood để lại ấn tượng mạnh mẽ với người hâm mộ bằng các pha hành động đẫm máu đúng chất Stallones
Khi nhắc đến thương hiệu điện ảnh Rambo, người ta thường nghĩ ngay đến sự bạo lực có phần hơi rập khuôn và vô cớ, nhưng kì thực chúng được thực hiện với một mục đích quan trọng hơn. First Blood ra mắt vào năm 1982 là một bộ phim hành động bạo lực đầy nam tính theo phong cách thập niên 80, nhưng nó cũng kể về câu chuyện của một cựu binh Chiến tranh Việt Nam mắc chứng PTSD (Rối loạn stress sau sang chấn) đang tìm kiếm một mái nhà ở một đất nước (theo quan niệm của anh) cảm thấy khó chịu với sự tồn tại của anh. Kể từ đó, thương hiệu này bắt đầu lấn sâu vào những pha hành động đẫm máu, với những câu chuyện nền không được làm nổi bật như việc Rambo chiến đấu trong thời kì Chiến tranh lạnh, hoặc giải cứu các nhà truyền đạo Kito bị bắt cóc.
Một mặt, điều này ảnh hưởng khá nhiều đến cốt truyện của các bộ phim, nhưng mặt khác, nó gầy dựng nên một lượng fan hùng hậu của Rambo, chờ đợi để được xem những pha hành động đẫm máu đầy bạo lực. Và Rambo: Last Blood tiếp tục mang theo truyền thống đó để rồi dẫn đến những kết quả cực kì dễ đoán. Bộ phim lấy bối cảnh khi John Rambo (Sylvester Stallone) dành ra những năm tháng cuối đời sống tại trang trại của cha mình ở Arizona. Mặc dù vẫn còn bị ám ảnh bởi chiến tranh, John đã tìm thấy bình yên khi chăm sóc cho đàn ngựa và là cha nuôi của Gabrielle (Yvette Monreal), một cô gái trẻ có quá khứ đầy tăm tối. Khi hay tin về người cha đã bỏ đi của mình từ người bạn Gizelle (Fenessa Pineda) ở Mexico, Gabrielle đã bất chấp lời ngăn cản của John và bà của mình là Maria (Adriana Barraza), lên đường đến Mexico để tìm kiếm câu trả lời.
Cuối cùng, cô bị bắt cóc và rơi vào đường dây mua bán mại dâm của hai tên xã hội đen máu lạnh là Hugo (Sergio Peris-Mencheta) và Victor Martinez (Oscar Jaenada). Khi hay tin, John tìm cách giải cứu Gabrielle và buộc anh em nhà Martinez phải trả giá vì những gì chúng đã làm. Nếu phần miêu tả nói trên về Rambo: Last Blood - mà Stallone đã cùng biên soạn kịch bản với Matt Cirulnick, dựa trên câu chuyện mà Sly và Dan Gordon đã đóng góp - nghe có vẻ giống với Taken, nhưng với Rambo làm vai chính, thì cơ bản vì đó là những gì Last Blood mang lại. Nhưng ngoài việc có cốt truyện giống với một bộ phim khác, Last Blood còn bổ sung thêm nhiều yếu tố bài ngoại hơn cả seri hành động của Liam Neeson hay những phần phim Rambo trước đó.
Stallone đã từng nói rằng những bộ phim Rambo không thực sự mang ý nghĩa như những tuyên bố chính trị, nhưng không có cách nào để bỏ qua các yếu tố chính trị đáng lo ngại (vô tình hay cố ý) của một bộ phim như Last Blood, khi John về cơ bản là một vị cứu tinh da trắng cực kì nguy hiểm xuất hiện để giải cứu cô con gái nuôi người Latin khỏi những kẻ máu lạnh Mexico. Nó sẽ trở thành một chủ đề bàn tán nếu Last Blood chịu khó đầu tư hơn trong việc tập trung vào các nạn nhân buôn bán người và nô lệ tình dục (hoặc mức độ bảo an của biên giới Mỹ - Mexico), nhưng đáng tiếc rằng các nhân vật như Gabrielle và Maria chỉ xuất hiện để làm lý do cho John giết nhiều người hơn - một lần nữa
Rambo: Last Blood có dành ra một khoảng thời gian đầu phim để phát triển mối quan hệ cha - con giữa Gabrielle và John, nhưng các phân đoạn thể hiện sự gắn bó đó không thật sự trọn vẹn bởi những lời đối thoại có phần thô cứng và thiếu tương tác cảm xúc giữa Monreal và Stallone. Phim cũng không mang đến nhiều cách giải quyết cho các câu chuyện của John từ những phần phim Rambo trước; Đến tận cuối phim, vẫn không thể biết được anh nhận được điều gì từ hành trình của mình trong Last Blood, điều mà anh đã không nhận được từ bộ phim Rambo thứ tư ra mắt năm 2008. Việc không có ý nghĩa sâu sắc để đắm chìm vào vai diễn của mình khiến cho diễn xuất của Stallone không thực sự thoải mái, và cả những người bạn diễn của ông.
Dù sao thì, vẫn có một số điểm sáng tồn tại trong Rambo: Last Blood, bắt đầu với động lực trong cốt truyện của nó. Bộ phim liên tục tạo cảm giác bị thúc đẩy, như thể nó được chỉnh sửa thời lượng từ một bản quay dài hơn. Trong khi đó, các phân đoạn Gabrielle và những cô gái bị bắt cóc khác bị bạo hành tình dục thực sự tạo nên cảm giác chân thực đến mức khó chịu, khi dường như nó thể hiện đúng những gì các cô gái rơi vào đường dây mua bán mại dâm phải chịu đựng. Những góc quay gần của đạo diễn Adrian Grunberg thể hiện sự căng thẳng và bạo lực đúng với phong cách phim Rambo, khiến khán giả không thể chớp mắt khi John ra tay xử lý những kẻ săn đuổi anh ở nửa sau bộ phim, trong một hệ thống đường hầm không khác gì các con hào chiến đấu ngày xưa, với đầy rẫy những cái bẫy chết người.
Được biết, ban đầu nam diễn viên Stallone và người sáng tạo nên thương hiệu Rambo, David Morell dự định mang đến cho Last Blood một câu chuyện gần gũi, bi thương của một người đàn ông trung niên khao khát được giải thoát khỏi sự tồn tại bạo lực của chính mình. Đáng tiếc rằng phiên bản được nhà làm phim bật đèn xanh lại quá khác biệt, và chủ yếu thể hiện một nỗ lực không chỉ giữ cho thương hiệu Rambo tiếp tục, mà còn muốn tạo mối liên hệ xã hội cho nó. Tóm lại, Rambo: Last Blood là một bộ phim dành cho những ai đã gắn bó với hình ảnh Rambo từ thập niên 80, để chứng kiến một màn kết bạo lực đẫm máu nhất có thể. Phim hiện đang được công chiếu tại các rạp trên toàn quốc